Thời gian dần trôi, sự quan tâm của dư luận với vụ án của Trình Trạch Sinh vẫn không hề giảm bớt. Cộng thêm sau khi bắt được Trình Quyến Thanh, phần lớn những công ty truyền thông bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình để sáng tác văn chương, tự mình nhận định Trình Quyến Thanh chính là hung thủ giết hại Trình Trạch Sinh. Các blogger cũng xung phong, so bì xem văn chương của ai xuất sắc hơn, vẽ nên câu chuyện anh em trong nhà xung đột với nhau y như thật. Bọn họ còn áp đặt động cơ gây án lên Trình Quyến Thanh, bày ra thủ đoạn gây án rõ ràng.
– “Anh ta hẹn Trình Trạch Sinh đến dinh thự, Trình Trạch Sinh đến đó, chẳng ngờ người anh trai bên ngoài hiền lành lại chĩa họng súng vào chính mình. Súng nổ. Máu Trình Trạch Sinh vẫn còn ấm, nhưng lòng thì tái tê”… Chậc chậc, sao bọn họ không viết tiểu thuyết luôn nhỉ? Chúng ta đâu công bố hiện trường có dấu vết xuất hiện của Trình Quyến Thanh, bọn họ lấy chứng cứ ở đâu thế không biết? – Sùng Trăn gấp tạp chí lại.
Hồ Tùng Khải mở Weibo lên:
– Cái này có là gì, ông đọc bài của blogger có tên “Giang hồ bách sự thông” mà xem “hai anh em nhà họ Trình vì yêu mà trở mặt thành thù”, trong bài viết này hai anh em họ cãi nhau vì một cô gái rồi đòi giết nhau, từ đầu tới cuối cô gái thần bí này không lộ danh tính. Nhưng cô ta thực sự đã xuất hiện, nói thế có nghe lọt tai không.
Vân Hiểu Hiểu nghiêm mặt tức giận:
– Mau report đi! Toàn là bịa đặt, cơ quan công an của chúng ta đã công bố gì đâu mà sao bên ngoài kia ai ai cũng phá án rồi.
Trịnh Ấu Thanh vỗ lưng cô:
– Chẳng phải chị Mạc bên phòng Quan hệ công chúng là người xử lý những tài khoản cá nhân và tổ chức sao? Bảo chị ấy viết một thông báo dưới danh nghĩa Cục Cảnh sát, vụ án vẫn còn đang điều tra, người tung tin đồn nhất định sẽ bị truy cứu trách nhiệm trước pháp luật, những công ty truyền thông kia chắc chắn sẽ biết điều.
Vân Hiểu Hiểu ôm vai Trịnh Ấu Thanh làm nũng gọi “Ấu Thanh tốt nhất”. Trịnh Ấu Thanh cười cong mi, xoa đầu cô, dáng vẻ của một người chị em tri kỷ xinh đẹp thiện lương.
Trong văn phòng của Cục trưởng, Trịnh Phúc Duệ chắp tay sau lưng, Hà Nguy vừa mới báo cáo xong tiến triển của vụ án, ông liếc tập tài liệu dày cộp kia, nói:
– Bây giờ vẫn chưa thể phán đoán Trình Quyến Thanh có liên quan tới vụ án của Trình Trạch Sinh đúng không?
– Không thể loại bỏ hoàn toàn hiềm nghi đối với anh ta thưa Cục trưởng. Trực giác của cháu cảm thấy Trình Quyến Thanh sẽ không giết Trình Trạch Sinh, chúng cháu không có chứng cứ trực tiếp chứng minh anh ta từng xuất hiện ở hiện trường vụ án, cũng không thể chứng minh anh ta tham gia vào án mạng của Trình Trạch Sinh.
– Chuyện kho vũ khí thì sao? Chuyện này thì cậu ta không chạy tội được đâu nhỉ? Còn cả tội cố ý gây thương tích nữa. – Trịnh Phúc Duệ mở hồ sơ của Trình Quyến Thanh, chỉ vào ảnh hắn – Chứng cứ xác thực là có thể chuyển giao cho Tòa án rồi, đã qua nửa tháng, chúng ta cũng phải cho bên ngoài thấy chút thành tích chứ.
Hà Nguy im lặng, tất nhiên anh hiểu được áp lực của Trịnh Phúc Duệ, lần trước Hạ Lương bị thương đã dẫn tới một làn sóng dư luận nhằm vào bọn họ. Trịnh Phúc Duệ bị gọi lên Sở họp, chắc chắn cũng bị chỉ trích mất cả thể diện. Nếu như bây giờ không phải thời đại thi hành nguyên tắc tố tụng giả định vô tội, sợ rằng Trình Quyến Thanh đã bị lôi lên tòa vì không chứng minh được mình không có mặt tại hiện trường gây án.
(Giả định vô tội: Mọi nghi can đều vô tội cho đến khi được chứng minh là có tội.)
– Cục trưởng Trịnh, cháu cảm thấy cứ thư thư mấy bữa đã. Có rất nhiều thứ có liên hệ rất mật thiết với cái chết của Trình Trạch Sinh mà cháu chưa tìm hiểu được phía Trình Quyến Thanh, phiền chú nhịn thêm một thời gian.
Trịnh Phúc Duệ trừng mắt nhìn anh:
– Còn cười được nữa!
Hà Nguy chắp tay, thay lá trà cũ, pha một ấm mới. Trịnh Phúc Duệ không chịu uống nhưng vẫn bị ép nhét trà vào trong tay, ông không nhịn được oán thán:
– Cháu đấy, chẳng có tố chất làm lãnh đạo chút nào!
Hà Nguy gật đầu lia lịa, đúng, đúng, đúng, cho nên chú mới làm lãnh đạo đấy thôi? Cho dù anh được đề bạt làm Đội trưởng thì vẫn phải còng lưng phá án, không thích hợp với việc hai tay đút túi rồi chỉ đạo.
Trịnh Phúc Duệ thổi bọt trà, nói:
– Đúng rồi, bên Hải Tĩnh xuất hiện vụ sát nhân liên hoàn, đối tượng tình nghi đã chạy trốn đến thành phố Thăng Châu của chúng ta, đơn xin hỗ trợ điều tra đã được phê chuẩn, người tới thì cháu tiếp một lát.
– Bọn họ là thành phố ven biển, chạy trốn sao không chọn đường biển mà lại chọn đường bộ nhỉ?
Trịnh Phúc Duệ xua tay:
– Có thể gã muốn lẩn trốn và tiếp tục gây án. Lần này người được cử tới cũng là người quen, hai người cuồng công việc ở cùng nhau tha hồ nói chuyện.
Người quen? Hà Nguy vô cùng ngạc nhiên, nhắc Tào Tháo tới, Tào Tháo tới thật, cửa vang lên tiếng gõ, đồng nghiệp bên thành phố Hải Tĩnh đã đến rồi.
– Vào đi.
Được sự đồng ý của Trịnh Phúc Duệ, cánh cửa gỗ mở ra. Hà Nguy quay đầu, nhìn thấy ba người bước vào trong. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc chế phục màu lam thẫm phẳng phiu, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc như quân bài Tây. Khi nhìn Hà Nguy, đôi mắt đen láy khẽ sáng lên.
– Lâu rồi mới gặp. – Hà Nguy cười cười – Ông vẫn thế, chẳng thay đổi chút nào Lâm Hác Dư ạ.
***
Ba người vừa mới bước vào phòng thuộc Đại Đội 1 Đội Hình sự thành phố Hải Tĩnh. Đi đầu là Đại Đội trưởng Lâm Hác Dư, cũng là bạn học chung trường cảnh sát với Hà Nguy. Sau khi tốt nghiệp trở về công tác ở quê nhà tại thành phố Hải Tĩnh, lần cuối hai người gặp mặt là trong tiệc cưới của bạn đại học, tính tới nay cũng đã năm năm không gặp rồi.
Trong thời gian đại học, Hà Nguy và Lâm Hác Dư đều là nhân vật nổi tiếng, kết duyên với nhau thông qua một cuộc thi bắn súng, mâu thuẫn càng tăng thêm khi tham gia cuộc thi võ thuật, chính thức tỏ thái độ với nhau trong một buổi luyện tập thực chiến. Trong quá trình giải cứu con tin, hai “đặc công” tự dưng lại đánh nhau khiến cả con tin và kẻ bắt cóc đều trố mắt ra nhìn.
Trên thế giới này có một kiểu tình cảm sinh ra khi hai người nhìn nhau không vừa mắt. Chính vì nguyên nhân này dẫn tới việc cả hai đều không thuận lợi hoàn thành màn diễn tập, Hà Nguy và Lâm Hác Dư còn bị cấm túc một ngày, đã thế vẫn còn đánh nhau trong đó. Chờ khi ra ngoài, mặt mỗi người đều điểm tô thêm chút màu sắc, cuối cùng lại bắt tay làm hòa.
Nguyên nhân Lâm Hác Dư không ưa Hà Nguy rất đơn giản, mỏng manh ốm yếu, không chịu nổi một đòn. Hồi còn ở trường cảnh sát, Hà Nguy mang hình tượng thiếu niên môi hồng răng trắng điển hình. Nhìn qua rất nhã nhặn, thanh tú, thư sinh, cộng thêm việc mẹ anh là doanh nhân nổi tiếng, có bối cảnh gia thế như vậy chống lưng, khiến Hà Nguy giống như chiếc gối thêu hoa, tựa hồ vinh dự gì anh có được đều nhờ vào quan hệ.
Lần đầu gặp gỡ Lâm Hác Dư, Hà Nguy cũng chẳng đặc biệt yêu thích anh ta. Tính cách của anh thờ ơ, đối xử với ai cũng vậy, nhưng cảm nhận được mùi thù địch nồng nặc trên người Lâm Hác Dư, được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của anh. Tuổi trẻ nông nổi nói đánh là đánh, dứt khoát không lòng vòng.
Trong phòng cấm túc, hai người luận bàn thực lực, đánh nhau tới nỗi nảy sinh tình cảm, ra ngoài thì không còn tức giận nhau nữa, còn cùng hợp tác tham gia không ít cuộc thi, đạt được thành tích không tệ. Vì thế một người da trắng thanh tú, một người vạm vỡ kiên cường, được trường cảnh sát xưng danh “Hắc Bạch song sát”.
– Lần này Đội trưởng Lâm Hác Dư bên Cục Hải Tĩnh cùng với hai đồng nghiệp Trâu Bân, Văn Hoa Bắc tới đây. Nhiệm vụ chính của chúng ta là hỗ trợ bọn họ bắt được nghi phạm của vụ án. Tám giờ sáng ngày mai sẽ tìm hiểu vụ án này, không ai được tới muộn.
Hà Nguy vỗ vai Lâm Hác Dư:
– Chú Trịnh giao ông cho tôi, bảo tôi dẫn ông đi hóng gió, tối nay theo tôi nhé.
Lâm Hác Dư chẳng nói một lời, song đã cầm túi lên, ngầm thừa nhận đề nghị của Hà Nguy.
Bọn họ một trước một sau rời khỏi văn phòng, Vân Hiểu Hiểu lẳng lặng nói bên tai Trịnh Ấu Thanh:
– Đội trưởng Lâm nghiêm túc ghê nhỉ, từ lúc vào đến giờ không thấy anh ta cười qua.
– Hình như cũng không thích nói chuyện, chào hỏi xong thì chẳng thấy nói gì nữa. – Trịnh Ấu Thanh cũng thủ thỉ – Nhưng mà hình như thân với Chi đội trưởng Hà lắm, nghe nói trước đây hai người là bạn học trong trường cảnh sát.
– Ồ, vậy hả, có thể thân với Chi đội trưởng của chúng ta vậy thì tính cách như vậy cũng không có gì lạ.
Hà Nguy dẫn Lâm Hác Dư tới một quán ăn Giang Nam. Lâm Hác Dư là người phương Bắc, không hay xuống phía Nam, hiếm khi mới có cơ hội thế này đương nhiên phải dẫn anh ta đi ăn những món đặc sản nơi đây. Hà Nguy không phải là người thích nói, nhưng so với Lâm Hác Dư thì phải xếp anh vào dạng “nói nhiều”. Trước đây Lâm Hác Dư vẫn vậy, chỉ làm không nói, thực tế thì hành động nhiều hơn nói, giống như buổi tối ngày hôm nay, Hà Nguy mời anh ta đi ăn, anh ta đi vệ sinh một lát, khi quay về đã thanh toán luôn rồi.
– …Ông cứ thế thì tôi biết phải làm sao? – Hà Nguy cũng bó tay – Lần sau tôi vẫn phải mời ông.
– Không sao.
Hai người sóng vai nhau bước về phía bãi đỗ xe, Lâm Hác Dư chợt hỏi:
– Gần đây ông vẫn ổn chứ?
– Vẫn ổn, dù sao ngày nào cũng phải điều tra phá án. – Hà Nguy thuận miệng hỏi – Còn ông?
– Không ổn.
Hà Nguy dừng bước, nhìn anh ta. Chỉ thấy Lâm Hác Dư cau mày:
– Hình như… tôi đã quên một người rất quan trọng.
***
“Tách.” Đèn treo trong căn hộ 404 bật lên, cả căn phòng nháy mắt sáng bừng. Hà Nguy bảo Lâm Hác Dư cứ ngồi tùy ý, anh vào bếp rót nước.
Lâm Hác Dư đứng ở phòng khách, nhìn tấm bảng phía đối diện, bên trên viết phân tích vụ án, mấy thứ như Hà 3, Trình 2,… và một vài mật mã, ký hiệu khó hiểu. Nét chữ bên trái và phải khác nhau, rõ ràng không phải cùng một người viết.
– Nhà tôi không ổn lắm, có ma, lát nữa ông nhìn thấy hiện tượng kỳ quái thì cũng đừng ngạc nhiên nhé. – Hà Nguy đưa nước cho anh ta.
Cảm xúc của Lâm Hác Dư vẫn bình tĩnh chẳng dao động, chỉ lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Hà Nguy mở một lon bia, ngồi xuống bên cạnh Lâm Hác Dư. Lâm Hác Dư chỉ vào bảng trắng:
– Vụ án ông đang theo à?
– Ừ, nó hơi đặc biệt chút, nói ra có lẽ ông cũng chẳng tin.
Lâm Hác Dư im lặng mấy giây, gật đầu:
– Tôi tin.
Hà Nguy cũng không để tâm chuyện này, đúng lúc Diệp Lan Lan gọi điện thoại tới, anh ra hiệu mình qua ban công nghe điện. Lâm Hác Dư cúi đầu ngồi ở phòng khách, lúc này cánh cửa chống trộm tự động mở ra “két” một tiếng, sau đó lại tự động đóng vào.
Dường như… có ai đó bước vào đây. Đôi mắt phượng hẹp dài của Lâm Hác Dư híp lại.
Trình Trạch Sinh đứng dưới tầng đã nhìn thấy đèn sáng, bèn xách chân gà cay hứng khởi đi lên:
– Hà Nguy, xem tôi mua gì cho anh này?
Trong phòng không có ai trả lời, Trình Trạch Sinh nhún vai, điểm giao có mỗi vấn đề này không ổn, thời gian kết nối không cố định, ngoại trừ 0 giờ thì những thời gian khác chẳng có quy luật nào. Nghe được thì nghe, không nghe được có gào rách họng cũng chẳng ích gì.
Hắn đặt đồ ăn lên bàn theo thói quen rồi lên tầng về phòng mình. Nhìn chằm chằm hộp đồ ăn tự dưng xuất hiện trên bàn, lại nhìn Hà Nguy đang gọi điện thoại ngoài ban công, Lâm Hác Dư rơi vào suy tư.
Anh ta không vươn tay chạm vào chiếc túi, định bụng đợi lát nữa Hà Nguy vào sẽ hỏi thẳng anh luôn. Uống hết nước trong cốc, Lâm Hác Dư vào bếp rót thêm, trong bình nước đều là nước nóng. Anh ta mở tủ lạnh ra, nhìn xem bên trong có đá lạnh hay không.
Trình Trạch Sinh vừa ngâm nga ca khúc vừa bước xuống dưới tầng, đồ ăn vẫn còn đó, Hà Nguy không ở nhà hay không nhìn thấy nhỉ?
Ngang qua phòng bếp, hắn thấy tủ lạnh đang mở, trong nhà này còn ai khác mở được tủ lạnh nữa đây? Chỉ có mình Hà Nguy thôi.
Định lấy gì không biết? Trình Trạch Sinh bước tới, bàn tay vô thức vươn xuống dưới cửa tủ lạnh, ngón tay lướt qua làn da ấm nóng.
Lâm Hác Dư quay đầu nhìn về phía sau, nơi đó không một bóng người. Song rõ ràng vừa mới có một bàn tay lướt qua, xúc cảm khô ráo ấm áp, giống như tay của một người đàn ông.
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm tay mình, hắn vẫn chưa thể phản ứng ngay được: Chuyện gì thế này? Hắn không nhìn thấy Hà Nguy nhưng lại chạm vào anh được ư?
Điểm giao giữa hai thế giới càng ngày càng kỳ quái.
Hà Nguy gọi điện thoại xong, Lâm Hác Dư cũng bước ra khỏi bếp gọi anh:
– Nhà ông có ma yêu râu xanh à?
– Hả?
– Nó vừa sờ eo tôi.