Khu Phú Thịnh Cẩm Long cũng là khu biệt thự trong thành phố này, nhưng khác với khu nhà giàu và người nổi tiếng mà Trình Trạch Sinh sống, nơi đây có thể nhìn ra phân tầng xã hội ngay từ chỗ quản lý bảo vệ. Đa phần là những người cao tuổi dưỡng lão. Bên cạnh căn biệt thự mà Trình Quyến Thanh sống là hai hộ người già, vườn sau biệt thự làm đất trồng rau xanh, rau diếp, rau hẹ, xanh mướt một vùng, tràn đầy sức sống.
– Nhà bên không có ai ở, thỉnh thoảng tôi có thấy hai người đàn ông trẻ tuổi qua đây. Bây giờ chỉ có một người thường xuyên lui tới, sáng nay tôi mới gặp cậu ta ở cổng luôn.
– Có phải anh ta không ạ? – Sùng Trăn mở bức ảnh cắt từ camera cho ông cụ xem.
Ông cụ híp mắt nhìn, một lúc lâu sau mới gật đầu:
– Chắc là vậy, dáng người giống, nhưng cậu này đeo khẩu trang che mặt, tôi chưa nhìn thấy mặt bao giờ.
– Vậy sáng nay anh ta về đã rời khỏi thêm lần nào chưa?
Ông cụ lắc đầu:
– Chưa đâu, biệt thự nhà cậu ấy ở trong cùng. Có người đi ra chắc chắn phải ngang cửa nhà chúng tôi. Tôi chăm rau trong vườn mà không nhìn thấy cậu ấy bước qua đây.
Hồ Tùng Khải và Hạ Lương cẩn thận tìm kiếm manh mối bên ngoài biệt thự. Hạ Lương ôm theo vali công cụ, bị Hồ Tùng Khải ấn vai ngồi xổm xuống góc tường. Cậu ta cảm thấy tủi thân, nhỏ giọng cầu xin:
– Anh Nhị Hồ, em cũng muốn đi điều tra hiện trường!
– Trẻ con đừng chạy lung tung, cậu chính là nhân tài kỹ thuật, khi nào cần mở khóa mới gọi cậu.
Hồ Tùng Khải là một tay điều tra hiện trường rất đỉnh, trèo lên bò xuống không gì không làm được. Anh ta nhìn qua cửa sổ, căn phòng trống không, nhưng cũng chẳng đến mức khoa trương như Ma khóa Dương đã nói, đỡ hơn căn phòng thô nhiều, ít ra đã sơn tường, lắp cửa, cửa sổ sát đất còn lắp rèm. Anh ta đi quanh một vòng, thông qua cửa sổ có thể chắc chắn trong phòng không có người. Hồ Tùng Khải ngẩng đầu nhìn tầng hai, gài súng vào đai lưng rồi trèo theo giá điều hòa lên tầng, thuận lợi lăn vào ban công.
Tầng hai cũng vậy, không một bóng người, sàn nhà đã phủ một lớp bụi dày. Hồ Tùng Khải ngồi xổm ở ban công, nhỏ giọng báo cáo qua bộ đàm:
“Lão Hà, trong phòng không có người, không rõ tình huống dưới tầng hầm, cần vào trong xem không?”
Hà Nguy đang xem camera giám sát cổng chính và đường của khu nhà. Giọng Sùng Trăn lại truyền tới:
“Nghe hàng xóm nói sáng sớm nay Trình Quyến Thanh về nhà, nhưng chưa ra ngoài. Tôi đã di tản những hộ xung quanh tới nơi an toàn, xử lý xong hiện trường rồi.”
Trong phòng không có người, khả năng cao Trình Quyến Thanh đang ở tầng hầm. Theo lý thuyết thì anh ta sẽ không biết cảnh sát đang nắm trong tay vị trí cụ thể của anh ta, bằng không sáng nay cũng sẽ chẳng trở về đây.
“Nhị Hồ, Sùng Trăn, Tiểu Hạ, mọi người đi mở cửa, đừng mở tầng hầm vội, đợi tôi tới. Ngô Tiểu Lỗi, cậu và một đội vây bên ngoài.”
Hà Nguy vỗ vai Vân Hiểu Hiểu:
– Hiểu Hiểu, em ở yên trong xe, chú ý tình huống hiện trường, phát hiện gì bất thường lập tức báo cáo.
Hà Nguy mở cửa ra, bước nhanh theo con đường nhỏ về phía căn biệt thự bị vây hai lớp kia. Hạ Lương mở vali dụng cụng, cầm chiếc hộp đen mà Ma khóa Dương tự tay chế tạo, xưng là có thể mở được tất cả mọi loại khóa thông minh. Hồ Tùng Khải canh chừng bên cửa, Sùng Trăn nấp bên chiếc cửa sổ dễ đào thoát nhất. Kết thúc phân chia, Hồ Tùng Khải gật đầu với Hạ Lương. Hạ Lương kết nối dây với khóa thông minh, ấn nút.
Chỉ vẻn vẹn năm giây, hệ thống khóa thông minh khởi động, khóa được mở. Hạ Lương dè dặt chậm rãi mở cửa ra. “Phập” một tiếng, viên đạn xé gió lao tới.
– Tiểu Hạ!
Hồ Tùng Khải lao tới kéo Hạ Lương qua. Mặc dù bọn họ mặc áo chống đạn, nhưng không phòng được cánh tay. Viên đạn bắn tới ghim thẳng vào tay phải Hạ Lương, tay áo đồng phục nhuộm một mảnh đỏ.
– Đệt! Anh ta phát hiện ra rồi! – Hồ Tùng Khải ấn vào vết thương của Hạ Lương, gọi Sùng Trăn – Lão Sùng! Tiểu Hạ bị thương rồi, mau nghĩ cách đưa cậu ấy ra ngoài!
Hạ Lương đau tới mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn rơi, run rẩy nói:
– Cửa, cửa sổ…
Vừa dứt lời, một tiếng “rào” cực lớn vang lên, vừa vặn ở ô cửa kính chỗ Sùng Trăn đang mai phục. Sùng Trăn ôm đầu lăn sang một bên, trong tóc, trên lưng đều là vụn thủy tinh, nhưng không bị thương nặng. Anh ta rũ mảnh vụn thủy tinh, lộ ra đôi mắt nhìn vào trong cửa.
Hai viên đạn liên tiếp bắn thẳng tới, Sùng Trăn cúi đầu lăn sang một bên. Hồ Tùng Khải hét vào bộ đàm gọi xe cứu thương bên ngoài mau tới, Tiểu Hạ sắp ngất đi rồi.
Hà Nguy chạy hồng hộc đến, theo sau còn bốn đồng nghiệp khác. Trước tiên phải đưa Hạ Lương ra ngoài đã. Ngô Tiểu Lỗi giơ khiên chống đạn bước vào. Tay Hồ Tùng Khải toàn là máu, vừa buồn vừa hối hận:
– Là lỗi tại tôi, tôi phán đoán gã nấp sau rèm ban công nổ súng. Mẹ kiếp, nếu cánh tay Tiểu Hạ mà làm sao, ông đây sẽ chặt tay của gã!
– Tôi cũng không ngờ gã sẽ ra tay trước, mọi người cẩn thận một chút.
Hà Nguy cầm khiên chống đạn qua, bảo Ngô Tiểu Lỗi trở về tiếp tục thủ bên ngoài. Anh chậm rãi mở cửa, lách người vào trong. Tay cầm súng giữ cảnh giác cao độ. Sùng Trăn cũng lăn vào qua cửa sổ, nhìn xung quanh, trong phòng khách không có người.
Theo như lời của Ma khóa Dương đã nói, tầng hầm là một cánh cửa ngầm ở cạnh phòng chứa đồ. Ba người đều nhất trí cảm thấy sau khi Trình Quyến Thanh nổ súng sẽ trốn dưới tầng hầm. Hà Nguy áp sát tường, ấn tay lên cửa, đưa mắt ra hiệu với Sùng Trăn. Sùng Trăn gật đầu, ra hiệu với Hồ Tùng Khải, mỗi người đứng một bên, chĩa thẳng họng súng vào cánh cửa gỗ chậm rãi mở ra.
Căn phòng để đồ im ắng, Hà Nguy híp mắt nhìn, bước vào trong sờ lần tìm manh mối của cánh cửa ngầm. Sau khi Ma khóa Dương mở được khóa mật mã phức tạp kia thì nó chẳng còn gì đáng sợ nữa. Hà Nguy dặn Hồ Tùng Khải đứng trên canh chừng, anh và Sùng Trăn xuống dưới. Hai người đi men theo cầu thang xi măng, toàn bộ diện mạo hoàn chỉnh của căn hầm hiện ra ngay trước mắt.
Diện tích rất nhỏ, ánh sáng mờ mờ, gần như cả căn phòng nằm trọn trong tầm mắt. Hoàn toàn không thể sánh được với kho vũ khí trong nhà Trình Trạch Sinh. Một chiếc ghế nằm, một chiếc chăn mỏng, còn có mấy hộp đồ ăn, có lẽ đây chính là nơi gần đây Trình Quyến Thanh tá túc. Trên bàn rải rác vỏ đạn, dưới đất còn có một két bảo hiểm. Quan trọng nhất, căn hầm còn có cửa sau.
– Chắc chắn thằng nhãi ranh này đã chuồn từ cửa sau rồi!
Sùng Trăn cầm bộ đàm lên:
“Bên ngoài chú ý! Nghi phạm có vũ khí trong tay đã chạy ra ngoài rồi!”
Hà Nguy mở cửa, đi dọc theo con đường nhỏ hẹp âm u. Ra ngoài mới phát hiện, hóa ra bọn họ đang ở trong gara xe cách biệt thự khá xa. Không ngờ còn đào địa đạo đến tận đây, đã vượt qua phạm vi bố trí người của bọn họ.
“Đội trưởng! Em nhìn thấy Trình Quyến Thanh rồi!” Giọng Vân Hiểu Hiểu vang lên từ bộ đàm, “Gã phóng xe đạp về phía cửa Tây, em sẽ đi cản gã lại!”
“Hiểu Hiểu! Em đừng xuống xe!”
Có lẽ Vân Hiểu Hiểu không nghe thấy, bộ đàm truyền tới tiếng khởi động xe. Hà Nguy cau mày, bảo Ngô Tiểu Lỗi chia người làm hai đội. Một đội sơ tán quần chúng, một đội hỗ trợ Vân Hiểu Hiểu. Bên cạnh gara vẫn còn mấy chiếc xe đạp, anh xách một cái phóng đuổi theo về phía cổng Tây.
Nếu như Trình Quyến Thanh đã phát hiện ra bọn họ từ trước, nhờ tuyến đường này, anh ta hoàn toàn có thể chạy trốn ngay lập tức. Nhưng anh ta không làm thế mà lại lựa chọn đấu súng, một cách bất lợi với anh ta nhất, lãng phí thời gian tốt để chạy trốn, rốt cuộc vì điều gì?
Diện tích của khu Phú Thịnh Cẩm Long rất lớn, đường tới cửa Tây quanh co khúc khuỷu, cũng may trên đường không có người qua lại, Vân Hiểu Hiểu nhấn chân ga sâu hơn. Trình Quyến Thanh đạp xe đạp, có nhanh đến mấy cũng không thể thắng được xe Jeep. Chỉ một thoáng thôi hai người đã đi song song, Vân Hiểu Hiểu hạ cửa kính xe xuống:
– Trình Quyến Thanh! Tôi là cảnh sát! Anh mau dừng xe!
Trình Quyến Thanh nghiêng đầu, lộ ra gương mặt tuấn tú có nét tương đồng với Trình Trạch Sinh. Anh ta mỉm cười với Vân Hiểu Hiểu:
– Người đẹp! Tôi không muốn giết người, đừng đi theo tôi.
Vân Hiểu Hiểu tức giận, nghe tin Hạ Lương bị thương, cô vừa ngạc nhiên vừa giận dữ. Tên phần tử tội phạm này nổ súng dứt khoát đến thế, bây giờ còn mặt mũi nào nói “không muốn giết người”? Cô cắn răng, nhấn chân ga sát sạt, xe Jeep lao về phía trước. Vân Hiểu Hiểu đánh tay lái, nhấn chân phanh. Chiếc xe phát ra tiếng ma sát chói tai, thân xe chắn ngang đường đi của Trình Quyến Thanh.
Vân Hiểu Hiểu nhảy xuống xe giơ súng lên nhắm thẳng vào Trình Quyến Thanh:
– Mau dừng lại! Còn không chịu trói tôi sẽ nổ súng!
Trình Quyến Thanh mỉm cười, huýt sáo một tiếng vẫy tay với cô rồi quay xe đạp về phía công viên nhỏ.
– Anh quay lại! – Vân Hiểu Hiểu cất súng đi, xoay người túm lấy bộ đàm trong xe – Ngô Tiểu Lỗi! Anh ta đạp về phía công viên rồi, nơi đó nhiều người già, mau cản anh ta lại!
Hà Nguy cũng nghe thấy nội dung trong bộ đàm, anh phanh xe, cong ngón trỏ gõ giữa mày, nhớ đến tấm bản đồ toàn bộ khu vực mà anh đã nhìn thấy ở phòng bảo vệ.
Một lát sau, anh đánh tay lái, phóng xe về phía ngược lại cửa Đông. Sùng Trăn đuổi theo ngơ ngác hỏi:
– Này! Lão Hà, ông đi đâu đấy? Cửa Nam gần công viên hơn mà!
Trình Quyến Thanh đạp xe vào công viên nhỏ xong thì phóng thẳng lên cỏ đi đường tắt. Công nhân bảo vệ môi trường đang tu bổ cây xanh mắng xối xả. Trình Quyến Thanh xua tay:
– Xin lỗi bác nhé!
Anh ta nhoẻn miệng cười, đạp xe vào con đường nhỏ, đi thêm một đoạn nữa là tới cửa Đông. Không ngờ ở bên cạnh lại có một chiếc xe lao ra. Trình Quyến Thanh phanh xe nhưng bánh xe vẫn đâm vào xe đối phương.
Ngay khi vụ đâm xe sắp sửa xảy ra, Hà Nguy quăng xe đi, lao vào Trình Quyến Thanh. Trình Quyến Thanh không kịp đề phòng bị Hà Nguy ngoắc cố, hai người lăn vào trong bụi cỏ. Một tay Hà Nguy khống chế anh ta từ sau lưng, một tay rút còng trong túi ra. Bất ngờ bị huých mạnh một cú vào ngực, Hà Nguy không khỏi kêu lên đau đớn.
Trình Quyến Thanh túm cánh tay anh sờ soạng đến các đốt, Hà Nguy đoán ra anh ta đang định làm gì, đầu gối cong lên ấn trên lưng người bên dưới, rút tay ra túm lấy cánh tay anh ta vặn ra sau lưng.
– Từng luyện võ hả? Còn biết bẻ khớp tay?
Trình Quyến Thanh bị đè trên cỏ, nghiêng đầu nhìn Hà Nguy. Trong mắt ánh lên tia sáng kỳ dị, anh ta mỉm cười:
– Cảnh sát Hà, lại gặp nhau rồi.
Lại? Hà Nguy tỉnh bơ, lấy còng ra đang định còng tay nghi phạm, ai ngờ Trình Quyến Thanh dùng sức bật người hất Hà Nguy ra, đồng thời rút súng khỏi túi áo trong:
– Tôi thực sự không muốn giết người, nhưng cũng không muốn bị cậu bắt, cho tôi đường sống đi?
Hà Nguy lạnh lùng nhìn anh ta, anh đứng dậy, bước từng bước tới gần:
– Hôm nay dù anh có nói gì đi nữa tôi vẫn phải giải anh về. Có bản lĩnh thì nổ súng đi.
Ánh mắt Trình Quyến Thanh rất phức tạp, anh ta cầm một khẩu Glock, nhìn Hà Nguy đến gần, ngón trỏ chậm rãi kéo chốt bảo hiểm. Hà Nguy nhìn ra phía sau anh ta, hai mắt sáng lên:
– Sùng Trăn! Mau nổ súng!
Trình Quyến Thanh vô thức quay đầu, một luồng gió ập tới, Hà Nguy dùng khuỷu tay huých mạnh một cú lên má trái anh ta. Tức thì đầu óc Trình Quyến Thanh choáng váng, mắt cay xè đau đớn. Đồng thời cây súng trong tay cũng bị cướp đi. Lần này Hà Nguy chĩa súng vào huyệt thái dương của anh ta, ngón trỏ trượt xuống cò khẽ ấn xuống. Anh cất giọng thản nhiên:
– Đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi. Vừa rồi anh chỉ mở chốt kim hỏa. Còn tôi thì mở cả hai rồi, còn cử động nữa, anh tự biết rõ hậu quả.
Trình Quyến Thanh liếc nhìn phía sau, bây giờ Sùng Trăn mới đạp xe tới. Anh ta thở dài bất đắc dĩ:
– Cảnh sát Hà, thắng không cần phải dùng vũ lực nhỉ?
– Binh bất yếm trá.
(Việc dùng binh trong chiến trận thì không ngại sự lừa dối, đánh lừa đối phương để dành chiến thắng)
Từ xa Sùng Trăn đã trông thấy Hà Nguy khống chế được nghi phạm, anh ta vội quăng xe đạp, móc còng tay ra khóa chặt hai tay Trình Quyến Thanh. Đồng nghiệp cũng lần lượt chạy tới áp giải Trình Quyến Thanh lên xe. Vân Hiểu Hiểu tức giận, trừng mắt nhìn anh ta suốt.
Trình Quyến Thanh nhún vai:
– Người đẹp, đừng nhìn tôi như thế, yêu tôi rồi thì không được đâu.
– Phạm nhân giết người máu lạnh, Trình Trạch Sinh dịu dàng đến thế, tại sao lại có hạng anh trai như anh nhỉ!
Trình Quyến Thanh sững người, cười khổ một tiếng, không giảo biện thêm nữa.