Hà Nguy ngồi ở vị trí gần tay vịn sofa, chống tay lên trán. Công việc bận rộn nên hiếm khi anh mới có buổi tối nhàn rỗi đọc sách. Anh khoanh chân, đặt quyển “Độc vật học pháp y” trên đó. Tháng trước sau khi phá vụ án đầu độc, Đỗ Nguyễn Lam đã cho anh mượn quyển này, bình thường bận rộn không có thời gian mở ra xem, đến nay anh mới đọc được một phần ba quyển sách.
Dấu chân ướt nước tiến gần về phía sofa. Hà Nguy nhìn nó, quyết định đặt ra quy tắc: Sau khi tắm xong nhất định phải lau khô dép lê trong phòng tắm, không được phép tha nước ra ngoài phòng khách.
Còn cả sữa tắm nữa, đã mấy ngày rồi không thấy nó đâu, chắc cũng do Trình Trạch Sinh thuận tay cầm luôn. Mặc dù anh không thích mùi hương kia, quá thơm quá ngọt nhưng dù sao cũng là của mẹ anh mua cho, không dùng đến thì vẫn phải để ở đó.
Trình Trạch Sinh thay áo ba lỗ, vắt khăn lông trên cổ. Hắn biết Hà Nguy ở đây, chẳng qua tạm thời chưa phán đoán được vị trí cụ thể.
Trời cũng không còn sớm nữa rồi, người đã tới thì ta vào việc chính thôi. Hà Nguy đặt kẹp sách vào trang đang đọc giở:
– Trình Trạch Sinh, cậu có thể nghe thấy tôi nói chuyện không?
Cùng lúc ấy, Trình Trạch Sinh cũng lên tiếng:
– Cảm ơn anh về bữa tối, anh tới tìm tôi vì muốn nói chuyện về vụ án của anh sao?
Hai bên đều không nhận được câu trả lời.
Hà Nguy vươn tay xoa xoa sau gáy, thầm nghĩ điều kiện gì mới có thể bắt đầu cuộc nói chuyện. Giống như trong một trò chơi kinh dị mà anh đã từng chơi, thao tác nhân vật chính di chuyển trong một căn phòng như mê cung để giải mật mã, nếu muốn khởi động tình tiết tiếp theo thì nhất định phải tìm được vật phẩm gợi ý và giải ra điều kiện khởi động. Bây giờ anh đang ngồi chung với “vật phẩm gợi ý”, nhưng vẫn chưa thể giải được câu hỏi hóc búa là làm thế nào mới nói chuyện được với nhau.
Trình Trạch Sinh xoa cằm, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thạch anh. Hôm ấy tiếng chuông điểm không giờ vang lên, bọn họ chợt nghe thấy giọng của nhau. Nhất định phải tới thời gian kia hay chỉ cần tiếng dương cầm đặc biệt ấy vang lên?
Mang theo nghi ngờ này, Trình Trạch Sinh đứng dậy, vươn tay sờ soạng phía sau đồng hồ, điều chỉnh thời gian đến mười hai giờ kém một phút. Anh nhìn chằm chằm vào kim giây chuyển động nhát ngừng, khi ba chiếc kim đồng hồ chồng lên nhau, âm báo đặc biệt kia lại vang lên.
Hà Nguy chợt ngẩng đầu, thậm chí anh còn đứng dậy, tiếng nhạc chỉ ngắn ngủi mấy giây là kết thúc. Anh thử hỏi dò:
– Trình Trạch Sinh? Cậu có nghe thấy gì không?
– Hà Nguy?
Hai bên đều không nhận được hồi đáp.
Xem ra mấu chốt không phải là vấn đề đồng hồ, đợi tới 12 giờ đêm thử xem điều kiện phỏng đoán có chính xác hay không.
Hà Nguy cũng có suy nghĩ như vậy, anh đoán vào thời gian cố định thì điểm giao giữa hai thế giới song song này sẽ xảy ra biến hóa đặc biệt. Những người sống trong hai thế giới này mới có sự giao thoa tiếp xúc ngắn ngủi.
Trình Trạch Sinh điều chỉnh thời gian của đồng hồ như ban đầu, thuận tiện đi lên tầng lấy giấy bút, sau đó về lại sofa. Tạm thời hắn và Hà Nguy chỉ đành tiếp tục dùng giấy làm chất môi giới giao lưu.
Hắn đang thông qua chữ viết để giải thích từ chuyện làm phép tới chuyện ăn sủi cảo đều là hiểu nhầm thì Hà Nguy đã đưa giấy ra trước, nội dung nhiều hơn trước đây, có ba điểm lớn.
Tôi không phải ma.
Tôi và cậu đều tồn tại thực sự ở hai thế giới song song.
Cậu cũng chết rồi, bị bắn chết.
Trình Trạch Sinh cầm tờ giấy nhớ có lượng thông tin cực kỳ lớn kia lên, tập trung sự chú ý vào hai từ “thế giới song song” và “bắn chết”. Hắn đã từng nghe chuyện về thế giới song song. Trước đây cũng từng xem phim điện ảnh khoa học viễn tưởng với chủ đề liên quan. Nhưng hắn chẳng ngờ chính bản thân mình lại có thể trải qua những điều này. Tuy rằng hắn vẫn còn giữ thái độ nghi ngờ với những gì Hà Nguy nói, song hiện tại chưa tìm được lý do nào hợp lý để giải thích, cứ tạm coi như chuyện đó thực sự tồn tại đi.
Còn chuyện hắn cũng “chết” ở bên kia rồi, còn bị bắn chết nữa, Trình Trạch Sinh cảm thấy tò mò bội phần, khoanh tròn chữ “bị bắn chết”. Hắn hỏi thời gian tử vong, địa điểm xảy ra vụ án cùng với kết quả khám nghiệm tử thi.
Hắn đặt tờ giấy về bàn, Hà Nguy không cầm, trên bàn chợt xuất hiện thêm một tờ giấy nữa: “Cậu nhìn thấy giấy chưa? Không có suy nghĩ gì à?”
Trình Trạch Sinh cau mày, quan sát tờ giấy nhớ mà Hà Nguy để lại, sau đó nhìn quyển sổ trong tay mình, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ. Hắn xé tờ giấy lúc trước ra vo thành cục, quăng vào trong sọt rác.
Hà Nguy ngồi quay bút, mãi mà không thấy Trình Trạch Sinh có động tĩnh, không biết hắn đang nghĩ gì? Kinh hãi tới mức không nói được gì rồi sao?
Cuối cùng, trên bàn xuất hiện một trang giấy màu sắc khác, bên trên có nét chữ của Trình Trạch Sinh.
“Tôi trả lời trên tờ giấy mà anh gửi, anh không nhận được. Anh đợi tôi ra ngoài một lát, sẽ về ngay thôi.”
Hà Nguy còn chưa đọc xong, cửa chính mở ra rồi đóng vào, Trình Trạch Sinh đã đi rồi.
Anh cầm thông tin mà Trình Trạch Sinh chuyển tới, động não suy nghĩ nghiên cứu nguyên nhân. Trình Trạch Sinh cầm tờ giấy của anh đi, viết câu trả lời trên cùng một tờ giấy nhưng anh không nhận được, đổi sang tờ giấy khác lại được. Dường như nó chỉ mang tính chất dùng một lần, Trình Trạch Sinh chạm vào sẽ biến mất, anh sẽ không thể nhìn thấy nó nữa.
Hà Nguy đi loanh quanh trong nhà, quan sát căn hộ 404 mà hai người họ ở chung. Đồ dùng và đồ điện đều được lắp đặt trước khi anh chuyển tới đây, mỗi ngày Trình Trạch Sinh đều chạm vào nó, nhưng nó vẫn còn nguyên trong căn hộ. Trình Trạch Sinh sống ở đây, vậy mà đồ đạc cá nhân trong căn phòng trên tầng hai chưa từng xuất hiện, vậy mà đồ ăn hắn mua về lại chật kín tủ lạnh, bao gồm cả đống bùa vàng xuất hiện ở phòng khách hôm nay…
“Cạch.” Tiếng khóa vang lên, Trình Trạch Sinh về rồi, xách theo chiếc túi đựng hai cây bút dạ, đi thẳng vào bếp. Nhìn cánh cửa tủ lạnh màu trắng trơn bóng kia, Trình Trạch Sinh lấy bút ra thử viết chữ trên đó, sau đó dùng khăn lau đi, sạch bong như mới.
Được lắm, có thể làm bảng trắng.
“Cốc, cốc” Cửa kính phòng bếp vang lên tiếng gõ.
Tới đúng lúc lắm, hắn đỡ phải nghĩ cách gọi người đến đây. Trình Trạch Sinh dùng bút viết lên tủ lạnh:
“Trên bàn chế biến thực phẩm có một cây bút, anh nhìn thấy không?”
Hà Nguy cầm chiếc bút kia lên, đứng trước tủ lạnh viết “Thấy” bên dưới dòng chữ đen kia.
Trình Trạch Sinh: “Căn cứ vào suy đoán của tôi, gia cụ và đồ điện đã có trước khi tôi chuyển tới đây, chúng ta đều có thể chạm vào, nhưng vật phẩm cá nhân sẽ biến mất khi người kia tiếp xúc.”
Hà Nguy: “Mì tôm và sủi cảo, cậu chạm vào sẽ biến mất. Bùa vàng tôi đã thu cả rồi để lên bàn, cậu có nhìn thấy không?”
Trình Trạch Sinh viết một chuỗi chấm lửng, lúng túng nói với Hà Nguy đó không phải là hắn dán, chiều nay mẹ hắn tới đây một chuyến.
Hà Nguy khoanh tay, anh đã chạm tay vào lá bùa mà Trình Trạch Sinh vẫn có thể nhìn thấy, chứng minh rằng đồ của người thứ ba không nằm trong quy tắc trao đổi vật phẩm đối lập này. Chuyện này quả thực rất kỳ diệu, lẽ nào quy tắc trao đổi vật phẩm thần kỳ này được thiết kế riêng cho hai người?
Chữ viết đã chiếm phân nửa cánh cửa tủ lạnh, Trình Trạch Sinh cầm khăn lên lau sạch. Cuối cùng cũng tìm được cách có thể giao tiếp liên tục, cách này tiện hơn dùng giấy nhiều, không chỉ nhìn thấy những chữ viết lúc trước mà còn đỡ phải lãng phí giấy, vừa trực quan vừa bảo vệ môi trường.
Cuộc trao đổi tiếp theo trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Hà Nguy tóm tắt lại trạng thái hiện tại của hai người, quy nạp tổng kết những tri thức tìm hiểu được từ Liên Cảnh Uyên, để Trình Trạch Sinh hiểu rằng bọn họ đang ở trong hai vũ trụ song song, chỉ có giao điểm ở đây, rời khỏi đây, bọn họ vẫn có thể sống ở thế giới riêng mình mà không bị ảnh hưởng gì.
Trình Trạch Sinh không khỏi cảm thán, hắn không tin thế giới này có ma, nhưng lại bị giật mình bởi kiến thức khoa học chưa được giải thích. Cứ nghĩ tới người giao lưu với bản thân đang ở một thế giới khác, nhất thời tâm trạng của hắn trở nên phức tạp hơn nhiều, như thể đang trao đổi với người ngoài hành tinh.
Trải qua thảo luận, bọn họ biết được nơi bọn họ đang sống đều có tên thành phố Thăng Châu, kết cấu kiến trúc đại thể của thành phố tương đồng, nhưng chi tiết thì có một vài điểm khác biệt. Ví dụ như bên cạnh đại học cảnh sát mà Hà Nguy tốt nghiệp là một quán mì mà tuổi đời lên tới hai mươi năm, tại chỗ Trình Trạch Sinh thì vị trí của quán mì được đổi thành hiệu sách.
Dinh thự trên núi Phục Long tồn tại trong cả hai thế giới, hơn nữa trang hoàng và những chi tiết nhỏ không khác nhau bao nhiêu. Tạm xem như nơi có điểm tương đồng cao nhất mà bọn họ biết.
“Cậu là cảnh sát thật à?”
Hà Nguy đưa ra nghi ngờ.
Trình Trạch Sinh hỏi ngược lại:
“Anh ở Đội Hình sự thật à?”
“Hình thức nhận định đồng nhất?”
(Nhận định đồng nhất: là một từ ngữ dùng trong kỹ thuật giám định. Là vận dụng khoa học kỹ thuật để chứng minh đối tượng tình nghi đang bị thẩm vấn có liên quan tới sự kiện phạm tội không, có phải là đối tượng đang tìm kiếm không.)
“Hai loại, nhận định đồng nhất chỉnh thể và nhận định đồng nhất phân ly.”
Trình Trạch Sinh trả lời xong, đến lượt hắn đưa ra câu hỏi:
“Hình thái đặc điểm của vết máu bắn?”
“Hình vệt, một đầu to một đầu mảnh, thường có đuôi kéo dài. Đầu nhọn thể hiện hướng máu bắn ra. Đa phần sẽ bắn theo hình phóng xạ. Nếu như lượng máu nhiều hay phương hướng thẳng đứng, thông thường bên dưới sẽ có thể thấy dấu vết của cột máu. Cậu muốn nghe phân tích hoàn chỉnh về hình thái thì viết một mặt tủ lạnh này cũng không xong đâu.”
Trình Trạch Sinh không cần thiết phải tìm hiểu thêm nữa, kiến thức vững như vậy nói không phải người trong ngành chắc chẳng ai tin.
Trao đổi thông tin xong, hai người tìm hiểu công việc hình sự trong Cục đối phương, một người là Chi đội trưởng, một người là Chi đội phó, nhưng những đồng nghiệp xung quanh họ không giống nhau, ngay cả tên Cục trưởng cũng khác thì cần gì phải hy vọng vào lãnh đạo khác cũng giống nhau?
Nói càng kỹ thì càng xuất hiện thêm vô số chuyện khác biệt. Hai thế giới song song, thời gian trôi giống nhau, địa điểm và nhân vật có sự khác biệt, nhưng vẫn có một khung nhất định. Dùng một câu ví dụ thế này, hai vũ trụ song song giống như hai bức vẽ được vẽ cùng một thời điểm, cùng một chủ đề, cùng một loại giấy vẽ, song được thực hiện bởi hai người họa sĩ mang phong cách khác nhau, thể hiện nhân vật và những chi tiết cũng khác biệt.
Nhất là khi hai người tìm hiểu thân phận của bản thân ở thế giới song song. Trình Trạch Sinh nghe nói bản thân là ngôi sao dựa vào mặt để kiếm ăn, vô số fan hâm một thì sa sầm mặt. Cái khỉ gì vậy? Hắn ghét nhất chuyện người ta chỉ nhìn vào mặt hắn, tại sao sang thế giới kia lại phải dựa vào mặt kiếm sống, thực sự không thể tin được.
Hà Nguy không có ý kiến gì về việc bản thân ở thế giới khác chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, anh thản nhiên bình phẩm một câu “Vậy thì đúng là mai một nhân tài” khiến Trình Trạch Sinh cạn lời.
Chiếc khăn đảm nhiệm khăn lau bảng trong bếp chuyển từ màu trắng sang đen, mực bút thấm vào quá nhiều, không giặt sạch nổi. Trình Trạch Sinh lấy một chiếc khăn mới ra, lúc này trong phòng khách chợt vang lên tiếng dương cầm. Trình Trạch Sinh kinh ngạc, đã 12 giờ rồi à?
Hắn và Hà Nguy trao đổi thông tin với nhau, hoàn toàn không chú ý tới mấy tiếng đồng hồ trôi qua nhanh chóng như vậy. Tiếng dương cầm kết thúc, bản năng Trình Trạch Sinh cảm thấy trong bếp xuất hiện thêm một người, đứng rất gần đây, nhịp thở ổn định khẽ truyền vào tai hắn.
– Số chữ viết tối nay còn nhiều hơn báo cáo tổng kết của tôi.
Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của Hà Nguy văng vẳng trong bếp. Trình Trạch Sinh dựa vào tủ, vung tay:
– Ai chẳng thế? Sắp bằng hồi tiểu học tôi bị bắt chép phạt rồi.
Trải qua thời gian dài giao lưu, cho dù không nhìn thấy mặt, nhưng giây phút nghe thấy giọng nói đối phương, chẳng hiểu sao trong lòng mỗi người lại thấy bình yên. Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như ăn một viên định tâm hoàn. Suy đoán và kết luận lúc trước đều đúng, tiếng chuông điểm không giờ vang lên, người kia sẽ xuất hiện ở đối diện.
– Không nói chuyện lặt vặt nữa, cậu kể tôi nghe chi tiết vụ án đi. – Hà Nguy nhìn thời gian, trải nghiệm cảm giác tranh thủ từng phút từng giây, – Nói những điểm quan trọng ấy, để tôi phân tích xem bản thân chết thế nào.