"Lão đại à, thật ra... thật ra huynh không cần lo lắng quá đâu", Tiêu Dương liếc mắt nhìn vẻ mặt của Tiêu Ngọc Long rồi cẩn thận phân tích: "Huynh nghĩ lại xem, từ trước tới giờ Hạ Linh Lăng có thèm đoái hoài gì tới đám thanh niên tài tuấn trong Cửu Châu Thành đâu, tính cách như thế thì làm gì có chuyện thích tiểu tử Tiêu Viễn đó chứ? Sở dĩ nàng ta và Tiêu Viễn thành hôn chẳng qua là vì lời hứa mười sáu năm trước mà thôi. Đệ nghĩ cho dù nàng ta làm dâu nhà này thì cũng nhất quyết không cho phép một kẻ vô dụng như Tiêu Viễn chạm vào một ngón tay... Sau khi nàng ta vào Tiêu Môn chúng ta, lão đại sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với nàng ta hơn. Lão đại vừa có ngoại hình vừa có thiên phú, lại có tên vô dụng Tiêu Viễn để so sánh thì thời gian sau sợ gì không thuyết phục được Hạ Linh Lăng? Đến lúc đó..."
Nghe Tiêu Dương nói, khuôn mặt âm trầm của Tiêu Ngọc Long mới bắt đầu thoải mái đôi chút, đôi mắt hẹp dài chậm rãi híp lại. Hắn ta vừa đặt tay lên mũi vừa thì thầm: "Ngươi nói cũng có lý... Xem ra đầu độc tên vô dụng đó không chết cũng là một chuyện tốt".
Cửu Châu Thành là thành trì nhỏ nhất của đế quốc Vân Nam, nhỏ đến mức không phù hợp với danh xưng "thành", có lẽ gọi là trấn sẽ thích hợp hơn. Cửu Châu Thành không chỉ có diện tích bé nhất mà vị trí địa lý cũng xa xôi nhất, số dân, kinh tế và cấp bậc huyền lực tổng quan ở đây đứng bét cả đế quốc Vân Nam, thậm chí cư dân Cửu Châu Thành còn thường tự giễu rằng đây là nơi bị đại lục Huyền Thiên lãng quên. Một thế lực như Tiêu Môn chẳng có tiếng tăm gì ở đế quốc Vân Nam nhưng lại là người cầm trịch thứ thiệt của Cửu Châu Thành.
Hôm nay Cửu Châu Thành náo nhiệt vô cùng, nguyên nhân đương nhiên là đám cưới của Tiêu Viễn và Hạ Linh Lăng rồi. Tiêu Viễn lấy vợ thì lấy vợ thôi, ai quan tâm đâu, nhưng việc Hạ Linh Lăng xuất giá lại là sự kiện trọng đại gây náo động toàn bộ Cửu Châu Thành.
Nhà họ Hạ không phải gia tộc tu huyền thuần túy mà có mấy đời làm buôn bán, mặc dù tài sản chưa được gọi là nổi trội trên đế quốc Vân Nam nhưng nếu tính trên Cửu Châu Thành thì chắc chắn là nhà giàu số một. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa rằng lực lượng nhà họ Hạ yếu kém, tài sản hùng hậu thì mời được nhiều cao thủ bảo vệ tài sản thôi. Hạ Hoằng Nghĩa - gia chủ đương thời của nhà họ Hạ - có một con trai và một con gái, Hạ Nguyên Bá và Hạ Linh Lăng. Cả hai người con đều không hứng thú với kinh doanh nhưng rất thích tu huyền, Hạ Hoằng Nghĩa thấy vậy cũng mặc kệ, chưa bao giờ phản đối, sau khi Hạ Linh Lăng bộc lộ thiên phú gây chấn động toàn bộ Cửu Châu Thành lại càng không. Các gia tộc lớn trong Cửu Châu Thành thường xuyên thể hiện ý tốt vì thiên phú xuất sắc của nàng... Dù gì Hạ Linh Lăng cũng được công nhận là có thể đạt tới cảnh giới Địa Huyền thậm chí cảnh giới Thiên Huyền, lúc đó nhà họ Hạ sẽ xưng bá Cửu Châu Thành không chỉ về tài sản nữa mà cả về thực lực.
Nhưng chính nhà họ Hạ lại phải gả thiên chi kiêu nữ tỏa sáng nhất thành cho một kẻ phế nhân không có tương lai như Tiêu Viễn, không biết bao nhiêu người tiếc rẻ... Đương nhiên ghen tỵ nhiều hơn.
Con gái trong nhà họ Hạ đã xuất giá thì tất nhiên lễ cưới sẽ không sơ sài. Tiêu Viễn mới vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy một chiếc thảm đỏ hoành tráng được trải ở cổng. Chiếc thảm đó này xuất phát từ cổng nhà họ Tiêu kéo dài ngoằn ngoèo về phía nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ và nhà họ Tiêu cách nhau không quá xa nhưng chắc chắn không gần, khoảng mười mấy dặm. Nói cách khác, chiếc thảm đỏ này dài ít nhất cũng phải mười mấy dặm... Không gia tộc trong Cửu Châu Thành làm được điều đó trừ nhà họ Hạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!