“Hừ…Vậy thì ngươi cưới ta đi!”, chóp mũi Tiêu Linh Tịch hếch lên, giọng điệu giận dỗi.
“Này! Ngươi chính là cô nhỏ của ta, sao ta có thể cưới ngươi được…”, âm thanh của Tiêu Viễn thấp xuống, nhưng đôi mắt lại trừng lớn.
“Biết mà còn hôn loạn! Nếu như còn dám hôn trộm ta, ta sẽ nói cho phu nhân Hạ Linh Lăng của ngươi, để nàng dạy dỗ ngươi, hừ hừ!”, Tiêu Linh Tích hất mặt, tràn đầy đắc ý nhìn hắn.
Lúc này, bên ngoài cửa, âm thanh của Tiêu Hồng lần thứ hai truyền đến: “Thiếu gia, đã chuẩn bị xong chưa? Nên đến nhà họ Hạ đón dâu rồi”.
“Được, ta lập tức ra ngay”, Tiêu Viễn nhìn thoáng qua bộ dạng của mình, chuẩn bị ra cửa. Nhưng mới vừa đi được hai bước đã bị Tiêu Linh Tịch giữ chặt một tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tiêu Viễn! Trước khi đi đón phu nhân Hạ Linh Lăng của ngươi, ngươi phải nhắc lại ước định ngày hôm qua của chúng ta một lần nữa, một chữ cũng không được nói sai, nếu không, ta sẽ không cho ngươi ra khỏi cửa”.
Lời hứa hôm qua ấy hả? Tiêu Viễn trầm tư, chốc lát sau nói với vẻ chán nản: "Thôi được rồi... Sau khi thành hôn với Hạ Linh Lăng không được quên cô nhỏ, không được rút ngắn thời gian ở bên cô nhỏ, hễ cô nhỏ gọi là phải có mặt ngay giống như lúc trước... Đúng hết rồi phải không?"
"Hì hì, vậy mới ngoan chứ", Tiêu Linh Tịch nở nụ cười đáng yêu nhưng vẫn nắm chặt hắn như cũ: "Cơ mà thêm một cái nữa đi, cái này hôm qua ta quên mất... Tuy Hạ Linh Lăng đã thành thê tử của ngươi nhưng địa vị của cô ta trong lòng ngươi không được cao hơn ta! Lặp lại mau, mau mau mau!"
Tiêu Viễn liếc nhìn đôi mắt đẹp của cô ấy, đáp: "Muốn ta đồng ý thì ngươi phải hôn ta đã".
"Vậy thì... ngươi cưới ta đi?"
"…", Tiêu Viễn chịu thua.
"Thiếu gia ơi, người xong chưa ạ?", người ta rất kỵ việc quá giờ lành nên Tiêu Hồng lại đứng ngoài cửa thúc giục.
Tiêu Viễn đặt tay lên cửa nhưng không mở ngay mà nhỏ giọng nói: "Ta không thể đồng ý với cô nhỏ chuyện này được... Vì cô nhỏ trong lòng ta nằm ở vị trí mà một trăm Hạ Linh Lăng cũng không bằng, ta không muốn so sánh cô ta với cô nhỏ”.
Nói xong hắn mới mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài.
Tiêu Linh Tịch đứng sững tại chỗ, ngây người một lúc lâu thì khóe môi nhoẻn lên đầy mừng rỡ, sau đó tung tăng ra ngoài như cô bé được nhận cây kẹo mình thích nhất.
Tiêu Viễn ra khỏi phòng, đoàn rước dâu cũng tạm gọi là hoành tráng đã chờ sẵn ở đó. Tiêu Hồng cười hiền từ với hắn: “Mời thiếu gia lên ngựa, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ thiếu gia trên đường đón dâu... đương nhiên ngày đại hỷ của thiếu gia sẽ không có bất trắc gì rồi, chắc không cần đến lão hủ đâu”.
“Làm phiền Hồng gia”, Tiêu Viễn khẽ cười với Tiêu Hồng rồi xoay người lên ngựa ngay. Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa bỗng nhiên truyền đến từ phía bên trái:
“Xem ra tới kịp rồi. Tiêu Viễn đệ đệ sắp đi rước dâu rồi sao? Chúc mừng, chúc mừng”.
Tiêu Viễn hơi nhướng mày, nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy hai nam thanh niên đang từ tốn tiến về phía mình. Thanh niên vừa lên tiếng khoảng hai mươi tuổi, có chiều cao trung bình, tướng mạo đầy nhã nhặn và tuấn mỹ, đôi mắt thì trong veo, trên mặt là nụ cười mỉm sáng ngời khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.