Con trai chết, sau đó thê tử cũng vĩnh viễn rời xa, có thể tưởng tượng ra được những năm đó Tiêu Liệt đã trải qua như thế nào. Trong mái tóc bạc trắng ấy, ẩn chứa nỗi khổ sở, đau thương không nói thành lời và còn có nỗi hận thù.
Mà cho đến tận hôm nay, Tiêu Liệt vẫn không điều tra ra được, kẻ năm đó giết chết Tiêu Ưng rốt cuộc là ai.
Sau đó, ông ấy đem tất cả hy vọng đặt lên người Tiêu Viễn…Nhưng sự thật tàn khốc, hắn trời sinh bị hao tổn huyền mạch, tin tức đó lại lần nữa trở thành sấm sét giữa trời quang trong cuộc đời ông ấy.
Thế nhưng, khi đối mặt với cháu trai không có chút hy vọng này, từ trước đến nay Tiêu Liệt không bao giờ lộ ra vẻ thất vọng hay oán hận. Ngược lại còn quan tâm tới hắn nhiều hơn, dường như đạt đến trình độ cưng chiều. Bởi vì trong mắt ông ấy, hắn trời sinh bị tổn thương huyền mạch đã là sự bất công của vận mệnh đối với hắn, không nên bị trách móc, coi thường, hay cười nhạo, mà bù lại phải nhận được sự yêu thương, ưu ái nhiều hơn. Mấy năm nay, ông ấy vẫn luôn nghĩ cách tìm kiếm tất cả các loại đan dược có thể chữa trị huyền mạch, nhưng huyền mạch bị tổn hại giống như bẻ gãy mạch máu huyền lực, sao có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy.
Có một người ông như vậy, tuy rằng Tiêu Viễn bị người khác coi thường, thậm chí là lớn lên trong ánh mắt trào phúng của người khác, hắn vẫn như trước cảm thấy bản thân mình rất may mắn.
Nhìn thấy mái đầu bạc phơ của Tiêu Liệt, ánh mắt hắn dần dần trở nên đông cứng…Nếu như trời xanh cho ta một cơ hội sống lại, còn để cho ta có được ký ức của cả hai kiếp, cho dù là để ông nội vui thêm một chút, ta cũng muốn sống một cuộc đời oanh liệt! Huyền mạch bị tổn thương thì như thế nào! Ta chính là truyền nhân của y thánh, chỉ cần tìm được dược liệu thích hợp, trong ba tuần ngắn ngủi, ta có thể khiến cho huyền mạch của mình khôi phục hoàn toàn.
“Không sao là tốt rồi”, thấy dáng vẻ của hắn, cuối cùng Tiêu Liệt cũng yên tâm, ông ấy nhìn thoáng qua những tia sáng bên ngoài, nói: “Sắp đến giờ rồi, Viễn Nhi, chuẩn bị cho tốt, ta đi sắp xếp đội ngũ đón dâu…Đúng rồi, cháu muốn cưỡi ngựa đi trước, hay là…ngồi kiệu?”
Nếu như là Tiêu Viễn của ngày hôm qua, tất nhiên hắn sẽ trả lời là “ngồi kiệu”. Tuy rằng hắn là cháu của trưởng lão, nhưng ngoại trừ thân phận này, có thể nói hắn không có điểm nào tốt, chênh lệch một trời một vực với Hạ Linh Lăng. Trên đường đón dâu, không có gì phải nghi ngờ việc hắn sẽ bị vô số người ghen tị, trào phúng, tiếc hận, chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu như lộ mặt ra ngoài, cảm giác đó có thể tưởng tượng được. Nhưng bây giờ, Tiêu Viễn mỉm cười nói: “Đương nhiên là cưỡi ngựa rồi! Ông nội yên tâm, cho dù Hạ Linh Lăng cao quý tới đâu thì cũng đã được ấn định là con dâu của nhà họ Tiêu chúng ta từ lâu rồi, cháu sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính cưới nàng về, tuyệt đối sẽ không làm cho Ông nội mất mặt đâu”.
Vẻ mặt Tiêu Liệt cứng lại một lúc, dường như không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, vậy thì tuỳ ý hắn đi, trên mặt ông ấy xuất hiện một nụ cười ôn hoà, gật đầu nói: “Được”.
Một chữ ngắn ngủi, nhưng lại lộ ra sự vui vẻ mà rất lâu rồi không thấy được, Tiêu Liệt rời khỏi phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!