Giờ phút này, một hương vị từ bên môi hắn truyền đến, Tiêu Viễn khẽ mím môi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đây là…Thí Tâm Tán!
Những năm ở đại lục Thương Khung, có Trầm Tịch Châu trong người, Vân Viễn nắm rõ vạn độc thiên hạ trong lòng bàn tay, có thể nói, trên đời này không có loại độc nào mà hắn không biết, cho dù là độc gì, hắn chỉ cần nhẹ nhàng ngửi một chút là có thể lập tức nói ra tên và thành phần của nó. Đồng thời, có được Trầm Tịch Châu, không loại độc nào có thể xâm nhập vào cơ thể hắn, cho dù là loại độc lợi hại đến mấy cũng không thể gây thương tổn.
Thí Tâm Tán được điều chế từ Tuyệt Hồn Thảo và Tử Văn Hải Đường, hoà tan được trong nước, không màu không vị, khi nó xâm nhập vào cơ thể, hơn mười giây sau có thể cướp đi mạng sống của người đó, trực tiếp mất mạng, thậm chí, trên thi thể còn không xuất hiện bất kỳ dấu vết trúng độc nào.
Ánh mắt Tiêu Viễn tối lại, phút chốc đã hiểu ra.
Thì ra không phải là hắn vừa mới hôn mê, mà là ăn cháo có Thí Tâm Tán, rồi bị trúng độc mà chết! Sau khi luân hồi chuyển thế, sinh ra ở đại lục Thương Khung, rơi xuống vách núi Tuyệt Châu…Vậy mà hắn lại trọng sinh trở về kiếp trước của mình, khi thân thể này của hắn vừa mới chết!
Tuy rằng loại chuyện này nghe có vẻ viển vông, không chân thực, nhưng đây là khả năng duy nhất Tiêu Triệt có thể nghĩ đến!
Từ từ…Nếu nói như vậy thì thân thể hiện tại của hắn không có năng lực kháng độc mới đúng, nhưng vì sao lúc nãy, khi hắn tiếp xúc với Thí Tâm Tán trên môi, bây giờ vẫn bình yên vô sự?
Một cảm giác khác thường rất nhỏ truyền đến từ lòng bàn tay trái, Tiêu Viễn nâng tay lên, lập tức phát hiện ra trong lòng bàn tay mình có một ấn ký hình tròn màu xanh biếc.
Hình dạng, màu sắc, kích thước của ấn ký này…rõ ràng là giống Trầm Tịch Châu y như đúc!
Trước khi rơi xuống vách núi Tuyệt Châu, đi đến bước đường cùng hắn đã trực tiếp nuốt Trầm Tịch Châu vào trong bụng, hoàn toàn không biết làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì. Mà lúc này, ấn ký lại xuất hiện trên tay, dường như Trầm Tịch Châu cũng xuyên đến nơi này cùng hắn!
“Trầm Tịch Châu…”, ngẩn người nhìn ấn ký rất giống Trầm Tịch Châu trước mặt, Tiêu Viễn theo bản năng mặc niệm một tiếng.
Âm thanh của hắn vừa dứt, ấn ký màu xanh trong lòng bàn tay bỗng nhiên phóng ra một luồng ánh sáng xanh biếc, hai mắt hắn bất chợt trở nên cứng đờ không rõ lý do, một cơn choáng váng nhẹ trong não khiến hắn vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ta, thế giới xung quanh hắn đã biến thành một màu xanh bao la.
Thế giới màu xanh biếc này vô cùng trống trải, nhìn không thấy giới hạn, xung quanh chỉ tràn đầy hơi thở mỏng manh của Trầm Tịch Châu, sau một hồi run sợ Tiêu Viễn mới hiểu được, tinh thần của mình đã tiến vào thế giới bên trong Trầm Tịch Châu.
Hóa ra trong Trầm Tịch châu lại có một thế giới rộng rãi như vậy! Điều càng khó tin hơn là mình bất chấp hậu quả nuốt Trầm Tịch châu, thế mà lại khiến nó xuyên qua theo mình, hình như còn trở thành một bộ phận trong cơ thể!