Tiêu Viễn biết rõ một điều rằng sở dĩ tính tình của ông nội ngày càng hiền từ hoàn toàn không phải vì sự trưởng thành, điềm tĩnh qua thời gian mà là vì mình...
Vì đứa cháu trai tầm thường cần mình cố gắng bảo vệ, Tiêu Liệt phải bỏ thói nóng tính của mình đi và trở nên khiêm tốn, cho dù bị sỉ nhục hay chèn ép, chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng thì ông ấy sẽ nhẫn nhịn bằng mọi giá.
Nếu vậy thì dù còn sống hay đã chết thì Tiêu Liệt sẽ không gây thù chuốc oán với gia tộc nào nữa, nếu không, những kẻ ông ấy đã đắc tội lúc trước mà muốn trả thù đứa cháu không có huyền lực thì thật sự là dễ như trở bàn tay.
Từ ngũ trưởng lão sở hữu huyền lực mạnh nhất Cửu Châu Thành, không ai dám trêu chọc, Tiêu Liệt trở thành một người thường xuyên bị những trưởng lão khác chèn ép và cười nhạo một cách tùy tiện, đến vãn bối cũng chẳng kính trọng và vâng lời ông ấy là bao.
Nhìn bóng lưng Tiêu Liệt rời đi, từng gương mặt nhếch mép một cách khinh miệt thoáng hiện về trong đầu, Tiêu Viễn chậm rãi nắm chặt hai tay, khớp ngón tay dần trở nên trắng bệch, đôi mắt lạnh ngắt như đao. Sau đó, hắn nhoẻn môi thành một cái nhếch mép khiến người ta sởn tóc gáy.
Tiêu Viễn là một người thù dai, trong những năm tháng cuối đời ở đại lục Thương Khung, trong lòng hắn chỉ chất chứa thù hận. Người nào đối xử tốt với hắn thì hắn nhớ kỹ, ai không tốt thì khắc cốt ghi tâm tới lúc chết... Tới mức phải gọi là bị trừng mắt tí thôi cũng trả thù.
"Các ngươi... sẽ hối hận..."
Tiêu Viễn chậm rãi cất giọng nói trầm thấp như một lời nguyền rủa ác độc nào đó.
Nếu ông trời đã cho ta cơ hội đầu thai một lần nữa thì ta nhất quyết không để ông nội và bản thân bị bắt nạt nữa!
Khi trở về tiểu viện của mình thì trăng tròn đã dâng thật cao trên màn đêm. Tiêu Viễn đi tới góc sân rồi đưa tay trái về phía trước, một mũi tên nước lập tức bắn ra từ lòng bàn tay.
Trong buổi yến hội hôm nay hắn phải uống rất nhiều rượu nên đến phút cuối lễ thành hôn, Tiêu Viễn tỏ ra say khướt, đi đứng tưởng chừng sắp ngã tới nơi nhưng thật ra vô cùng tỉnh táo.
Không phải tửu lượng hắn rất cao mà vì tất cả chỗ rượu đã uống đều bị hắn lập tức chuyển tới không gian trong Trầm Tịch châu. Trầm Tịch châu đã hòa làm một với cơ thể, Tiêu Viễn có thể thao túng nó dễ dàng như chính thân thể của mình.
Tiếng "róc rách róc rách" vang lên một lúc lâu, cuối cùng cũng tống hết toàn bộ rượu trong Trầm Tịch châu ra ngoài.
Tiêu Viễn giơ bàn tay trái dính đầy rượu lên, bỗng nhiên nhếch mép, vỗ thẳng rượu vào mặt sau đó nín thở khiến mặt đỏ kè, thế rồi hắn lảo đảo mở cửa phòng ra đi vào.
Cửa phòng mở ra làm mùi rượu ập vào trong, lúc vào Tiêu Viễn đứng không vững, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất.
Hắn vùng vẫy, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Linh Lăng. Lúc này nàng đang ngồi ngay ngắn trên giường, đôi mắt đẹp nhắm lại trông rất điềm tĩnh.
Ánh sáng từ cây nến đỏ hiu hắt chiếu rọi dung nhan tuyệt mỹ làm tăng thêm sự ảo mộng và kiều mỵ tưởng chừng không ai có thể kháng cự.
Hai mắt Tiêu Viễn sáng ngời, hắn vừa nở nụ cười kệch cỡm vừa loạng choạng tiến về phía Hạ Linh Lăng: "Khà khà khà khà, vợ à... để nàng... đợi lâu rồi... giờ... chúng ta... động phòng thôi..."
Hạ Linh Lăng chợt mở mắt, tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Hơi lạnh khủng khiếp tức khắc ập đến và hất văng Tiêu Viễn ra ngoài cửa. Hắn rơi bệt xuống mảnh đất trong sân, suýt thì đập vào chiếc bàn đá duy nhất ở đó.
Tiêu Viễn kêu đau om sòm, xoa mông, loay hoay cả buổi mới ngồi dậy nổi.
Hắn tức giận gào thét: "Đậu má! Ta chỉ đùa chút thôi mà, sao cô ra tay ác thế! Ta chẳng có chút sức mạnh nào mà cô còn tàn nhẫn như thế... muốn giết phu quân à!"
Rầm!
Cánh cửa bị đóng lại một cách mạnh bạo.
Tiêu Viễn đẩy thử, phát hiện cửa phòng bị khóa.
Hắn ấm ức quá trời quá đất... Nữ nhân này đúng là, đùa cũng không cho luôn chứ đừng nói là trêu ghẹo! Giờ thì sao hai người chung sống hòa bình với nhau được chứ?
"Ta thật sự chỉ đùa chút thôi mà... Vả lại ta chỉ có cảnh giới Sơ Huyền cấp một, muốn làm gì cô cũng có được đâu".
Hạ Linh Lăng không trả lời.
Tiêu Viễn chờ trước cửa phòng cả buổi cũng không thấy cửa có dấu hiệu mở ra. Trong tiểu viện của hắn chỉ có một gian phòng, đừng nói phòng bên cạnh, đến nhà kho hay chuồng ngựa cũng không có nữa là.
Nếu là bình thường thì Tiêu Viễn còn có thể lén lút đến chỗ cô nhỏ ngủ chứ đây là đêm tân hôn, sao mà hắn đi đâu được.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!