"Huyền mạch của hắn tàn phế, lại không có thiên phú khác, cả đời không có khả năng có thêm hành động gì. Mà con không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, trí tuệ thông minh, ngay cả thiên phú tại Băng Vân Tiên Cung cũng là trăm năm khó gặp, nếu không cung chủ cũng sẽ không phá lệ cho phép con thành hôn với hắn chỉ để con yên tâm.
Hắn có thể lấy được con đã là điều may mắn và tạo hóa lớn nhất đời này của hắn. Con làm đến bước này đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, cho dù phụ thân Tiêu Ưng của hắn sống lại, nếu ông ta đủ thông minh, ta tin tưởng sẽ nhất định sớm đã chủ động giải trừ hôn ước trước...
Ta đi trước, một tháng sau ta lại đến đón con. Trong thời gian này, ta sẽ không đi xa, nếu như gặp phải chuyện gì không thể giải quyết thì dùng bùa truyền âm báo cho ta bất cứ lúc nào".
"Cung tiễn sư phụ".
Nữ tử áo trắng gật đầu, quay người lại, một gương mặt tuyệt mỹ mà trong trẻo và lạnh lùng tức thì hiện ra.
Cô ấy không trang điểm nhưng làn da trắng sáng và mượt mà như tuyết khiến người ta bất giác nghĩ đến mấy cụm từ như "ngọc ngà thanh cao", "chim sa cá lặn". Đường nét khuôn mặt sắc sảo, trong nét xinh đẹp tuyệt trần thấp thoáng sự thánh khiết đầy cao sang làm người ta không dám nhìn thẳng, tựa như một nàng tiên trên chín tầng mây, không nhiễm bụi trần.
Nữ tử mở cửa sổ, người hơi lắc lư, ánh băng lay động rồi biến mất như một làn khói.
Đại sảnh nhà họ Tiêu hiện rất đông người.
"Liễu thất thúc, mời thúc uống rượu", Tiêu Viễn cung kính cầm ly rượu đến trước một người trung niên có tướng mạo nho nhã.
Người được gọi là "Liễu thất thúc" cười ha a đứng lên, nhận lấy ly rượu, uống một hơi cạn sạch rồi cười nói: "Hiền chất, năm đó ta và phụ thân cháu cũng thân thiết như ruột thịt, giờ cháu đã thành thân, thê tử còn là một cô gái tuyệt vời như thế, ta vui lắm".
"Cảm ơn Liễu thất thúc".
"Đại trưởng lão, mời uống rượu".
Tiêu Ly, đại trưởng lão Tiêu Môn cầm ly rượu lên uống một ngụm rồi đặt mạnh lên bàn, cả quá trình không nói một lời trừ việc "hừm" một cách khinh thường, thậm chí ông ta còn không thèm nhìn Tiêu Viễn. Bộ dáng này rõ ràng là cho rằng uống rượu mời của hắn là đã nể mặt lắm rồi.
Tiêu Viễn không nói gì, đi tới bàn tiếp theo. Nhưng hắn mới đi được hai bước thì Tiêu Ly phun một bãi nước miếng xuống đất rồi hừ lạnh, nói với âm lượng đủ để Tiêu Viễn nghe thấy: "Đóa hoa tươi tắn biết bao lại bị cắm trên bãi phân chó. Gớm ghiếc!"
Tiêu Viễn vẫn bình tĩnh như thường và tiếp tục bước đi như thể không nghe thấy, có điều sâu trong mắt đã lạnh như băng.
Đến bên cạnh nhị trưởng lão Tiêu Bác, Tiêu Viễn hơi cúi người bảo: "Nhị trưởng lão, Tiêu Viễn xin kính trưởng lão một ly".
Tiêu Bác cũng không thèm nhìn hắn lấy một lần, chỉ quay khuôn mặt già cả đi, hờ hững nói: "Dương Nhi, uống thay ta".
"Dạ, ông nội”, Tiêu Dương không phản đối, cầm ly rượu trong tay Tiêu Viễn lên nốc một hơi.
Kính rượu cho trưởng bối mà trưởng bối đó lại bảo cháu mình uống thay, đây đã không còn là khinh thường nữa mà là lăng mạ luôn rồi. Uống rượu xong, Tiêu Dương đặt ly xuống và trở lại chỗ ngồi với ánh mắt hiện rõ sự miệt thị và chế nhạo.
Tiêu Viễn im lặng, nhẹ gật đầu rồi đi tới bàn tiếp theo. Tương tự như vừa rồi, hắn vừa đi hai bước thì có tiếng chế giễu vang lên: "Hừ, rác rưởi vẫn hoàn rác rưởi, cho dù vớ được nhà họ Hạ thì vẫn là rác rưởi thôi. Bộ lão già Tiêu Liệt kia tính nhờ cậy cháu dâu để có cơ hội vươn lên hay gì? Thấy mà ghét!"
Giọng điệu Tiêu Bác đầy khinh thường và trào phúng, đương nhiên cũng có ghen tị. Tạm thời bỏ qua gia sản nhà họ Hạ, chỉ bàn đến thiên phú xuất sắc của Hạ Linh Lăng thôi, nếu nàng làm lễ thành thân với cháu trai ông ta Tiêu Dương mà không phải Tiêu Viễn thì có khi ông ta cười trong mơ luôn quá.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!