Tiêu Viễn bình tĩnh trở lại bằng tốc độ nhanh nhất, hỏi ngược lại: "Nếu cô là đệ tử Băng Vân Tiên Cung, vậy vì sao nhà họ Hạ các cô lại không công khai chuyện này? Với thân phân của cô, nhà họ Hạ hoàn toàn có thể đi ngang Cửu Châu Thành, tuyệt đối không ai dám gây rối. Tất cả người phú quý, kể cả nhà thành chủ đều sẽ tới cửa nịnh bợ, tốc độ phát triển của nhà họ Hạ cũng sẽ tăng lên gấp mấy lần".
"Bởi vì ngươi", Hạ Linh Lăng trả lời.
"Bởi vì... ta?", Tiêu Viễn khẽ giật mình, lập tức im lặng...
Ba chữ này đã khiến hắn nghĩ tới nguyên nhân.
"Chỉ dùng thân phận con gái nhà họ Hạ gả cho ngươi đã khiến toàn bộ Cửu Châu Thành xôn xao, nếu như lại dùng thân phận đệ tử Băng Vân Tiên Cung gả cho ngươi, vậy thì không chỉ Cửu Châu Thành nho nhỏ này xôn xao. Bất luận đối với ngươi, hay đối với nhà họ Hạ chúng ta đều sẽ có thể gây ra rất nhiều hậu quả không thể nào đoán trước. Dù sao, chênh lệch giữa ngươi với ta thực sự quá xa vời", giọng nói Hạ Linh Lăng nhẹ nhàng, ánh mắt trong sáng. Mặc dù chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó cũng đã tươi đẹp chói mắt.
Tiêu Viễn chậm rãi thở phào: "Vậy tại sao cô còn muốn gả cho ta?"
"Nguyên nhân thì trong lòng ngươi rất rõ ràng... bởi vì mạng của ta là do Tiêu bá phụ cứu, ông vì cứu ta nên mới không có sức chống cự lúc bị ám sát, từ đó ngã xuống, cũng bởi vì ngày ta sinh ra phụ thân đã chỉ hôn ta cho ngươi.
Bất luận là để báo đáp ân tình của Tiêu bá phụ, hay vì thuận theo hứa hẹn của phụ thân, ta không có lý do gì không gả cho ngươi".
Hạ Linh Lăng ngước mắt, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như băng hoa liễm diễm: "Sở dĩ ta nói cho ngươi việc ta thuộc Băng Vân Tiên Cung, cũng muốn cho ngươi biết, muốn tu Băng Vân trước tiên phải Băng Tâm. Băng Vân Tiên Cung chỉ lấy nữ tử, cả đời không thể dính vào chuyện phòng the, cũng sẽ không sinh sắc dục. Mặc dù ta gả cho ngươi, nhưng cả đời này ta cũng không thể yêu bất luận kẻ nào. Điểm này ngươi phải biết".
"... Cho dù cô không phải người Băng Vân Tiên Cung, ta cũng không cho rằng cô sẽ yêu ta", Tiêu Viễn tự giễu cười.
Hạ Linh Lăng chậm rãi lắc đầu: "Có lẽ ngươi hiểu lầm, ta tuyệt đối không phải đang xem thường ngươi, cũng chưa từng xem thường ngươi...
Sư phụ cũng rất nhiều lần nói với ta, một người dù cho ở độ cao tới đâu, cũng chỉ có thể nhìn xuống, không thể khinh thường. Huống chi ta cũng chỉ ở điểm xuất phát mà thôi.
Tuy đại lục Huyền Thiên lấy huyền lực vi tôn, nhưng đồng dạng y sư, đan sư, khí sư được thế nhân khen ngợi cũng nhiều vô cùng, huyền mạch tàn phế không đại biểu cho cả đời hủy hết".
Tiêu Viễn lộ vẻ xúc động. Cửu Châu Thành chỉ truyền lưu về dung nhan và thiên phú của Hạ Linh Lăng, có lẽ vốn chẳng có ai biết bên dưới vẻ phong hoa của nàng là tâm cảnh mà đại đa số người trung niên cũng khó có được.
Mà nàng, mới chỉ có mười sáu tuổi... Trải qua mấy năm nữa, quả thực khó mà tưởng tượng nổi. Khó trách nàng sẽ bị người Băng Vân Tiên Cung nhìn trúng!
Hơn nữa một nữ tử bất luận tướng mạo, thiên phú, tâm cảnh đều có thể xưng là yêu nghiệt cứ thế trở thành thê tử của hắn, thật sự có cảm giác như đang nằm mơ!
Nếu không phải là hiện tại hắn có trải nghiệm và ký ức của hai đời thì khi ở trước mặt nàng hắn chắc chắn sẽ tự ti đến mức nhìn nàng chính diện một lần cũng không dám.
"Cám ơn cô đã nói với ta những thứ này...", Tiêu Viễn cảm thán nói, sau đó chợt thay đổi, ánh mắt ngưng lại: "Như vậy, cô có thể nói cho ta bây giờ huyền lực của cô rốt cuộc là cảnh giới gì không?"
Mười sáu tuổi có thể bước vào cảnh giới Sơ Huyền cấp mười, đây tuyệt đối là thiên phú kinh người đủ để làm chấn động toàn bộ Cửu Châu Thành.
Nhưng bây giờ, Tiêu Viễn không tin Hạ Linh Lăng thật sự chỉ có cảnh giới Sơ Huyền cấp mười, bởi vì thiên phú ở Cửu Châu Thành không người có thể so này còn chưa xứng nhập mắt Băng Vân Tiên Cung.
Tiêu Viễn đột nhiên hỏi vấn đề này khiến Hạ Linh Lăng lập tức yên lặng, không có trả lời. Nhưng sự yên lặng của nàng cũng đã cho thấy thực lực của nàng hoàn toàn không chỉ dừng ở cảnh giới Sơ Huyền cấp mười.
"Ngươi nên đi mời rượu", Hạ Linh Lăng nghiêng người đi, chậm rãi nói.
Giọng của nàng vừa mới rơi xuống, tiếng bước chân ngoài cửa chậm rãi tới gần, đồng thời truyền đến giọng nói già nua bình thản của Tiêu Hồng: "Thiếu gia, nên đi mời rượu".
"Hồng gia, ta đi ngay đây", Tiêu Viễn trả lời một tiếng, cuối cùng nhìn thoáng qua Hạ Linh Lăng, tiện tay sửa sang lại quần áo, đi ra khỏi phòng.
Tiêu Viễn vừa mới rời đi, trong phòng liền chợt hiện lên một mảnh băng hoa sáng ngời, bên trong băng hoa, một bóng người trắng như tuyết dùng cách thức như mộng ảo xuất hiện ở trước mặt Hạ Linh Lăng.
Hạ Linh Lăng nhìn về phía trước, khẽ cúi người, mềm nhẹ mà cung kính gọi: "Sư phụ".
"Linh Lăng, con đã xong sở nguyện rồi, nên cùng ta về Băng Vân Tiên Cung chứ?"
Giọng nói này rất nhu hòa và đẹp đẽ, mờ ảo như mây, dịu dàng như gió, đủ để hòa tan trái tim lạnh lẽo nhất trên đời.
Hạ Linh Lăng lại khẽ lắc đầu: "Sư phụ, Linh Lăng muốn ở lại thêm một đoạn thời gian. Vừa mới đại hôn liền rời đi, hắn chắc chắn sẽ lọt vào sự trào phúng vô tận chói tai hơn. Xin sư phụ lại cho ta thêm thời gian một tháng, ta sẽ rời đi bằng cách không tổn thương hắn, cũng không để người khác lại tiếp tục tổn thương hắn".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!