Chương 466
Phong cảnh bên bờ biển đẹp như tranh vẽ, những hàng cây ven đường tỏa ra bóng mát Mạc Tử Tây lén quan sát người đàn ông phía trước, đột nhiên phát hiện anh ta thật ra cũng rất đẹp trai, thuộc loại đàn ông ôn nhu hòa nhã.
Cô ấy biết bên cạnh Tiêu Khôn Hoảng có một người như vậy, nhưng có Tiêu Khôn Hoằng ở đó, người khác sẽ rất dễ dàng quên mất sự tồn tại của anh.
Tiêu Khôn Hoằng giống loại hình của anh cả cô, dáng vẻ vô cùng đẹp trai.
Chỉ cần nơi nào có bọn họ, người khác cũng đều chỉ làm nền mà thôi.
Hơn nữa vừa nãy khi cô trực tiếp lấy xe đẹp công cộng so với xe sang, anh ta cũng không hề cảm thấy xấu hổ hay tức giận, hoặc là cảm thấy bị xem thường, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Điều này khiến Mạc Tử Tây cảm thấy rất thoải mái. Thật ra xét về độ giàu có, thì ở đây có rất ít ngườigiàu bằng cô, dù sao hai anh trai trong nhà đối với cô rất tốt, Những người đàn ông ở bên cạnh cô, thật ra cũng rất giàu có.
Nhưng nếu so với cô thì vẫn kém một chút.
Nhưng ở trước mặt cô bọn họ đều sẽ biểu hiện rằng mình là người không thiếu tiền, các loại mạnh tay xa hoa lộng lẫy như vậy, Mạc Từ Tây nhìn nhiều rồi cũng sẽ cảm thấy phiền chán.
Thỉnh thoảng ngồi xe đạp cũng cảm thấy rất tốt.
Diệp Tranh đạp xe đạp công cộng, đưa Mạc Tử Tây đến quán bar gần bờ biểu, bởi vì bây giờ vẫn chưa là buổi tối, cho nên không có khách, rất yên tĩnh.
“Muốn uống cái gì?”
Diệp Tranh dừng xe, hơn nữa còn dựng xe ngay ngăn bên đường, cố gắng không cản đường.
Hành động lịch sự như vậy, lại công thêm được rất nhiều điểm.
“Cái gì cũng được.”
Mạc Tử Tây tự mình đi tìm chỗ ngồi, gió biển thổi bên ngoài, cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Khi cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tranh đứng ở quầy bar, bóng lưng cao to của người đàn ông, ngóntay mảnh khảnh đặc biệt dễ nhìn. Không lâu sau, Diệp Tranh mang hai chai bia lãnh Mục Từ Tây ngạc nhiên nói: “Sao lại là bia vậy?”
Trước kia khi cô ở cùng những người đàn ông kia, bọn họ đều có hát sức cho có những thứ tốt nhất, nói cái gì mà đồ rẻ sẽ làm giảm giá trị của cô.
Mọi người thật ra đều là người, còn phân ra nhiều loại làm gì chứ.
“Ngồi ở chỗ này thì thích hợp uống loại bia này nhất, tôi muốn uống rượu vang cao cấp, nhưng chắc là ở đây không có Mạc Tử Tây ngần ra một chút.
Lúc đầu khi cô ở bên cạnh nữ thần, đối phương cũng cho cô loại cảm giác như vậy. Hách Liên Thành ở bên cạnh nữ thần cũng không được đối đãi đặc biệt gì.
Mạc Tử Tây cười thử một ngụm, cảm thấy rất lạnh, mùi vị cũng rất được.
Cô ấy híp mắt: “Rất ngon”
“Tôi cảm thấy cô không vui cho lắm, lẽ nào chị dâu tôi không tha thứ cho cô sao?”
“Sao anh lại biết chị ấy sẽ tha thứ cho tôi?”Mạc Từ Tây nhớ lại vừa này khi còn ở trong phòng khách, là Diệp Tranh đã nháy mắt mình, để mình cũng đi vào phòng bếp.
“phòng bếp tương đối an tỉnh, thích hợp để tâm tình Diệp Tranh nhàn nhã uống bia, thật hiếm khi có khoảng thời gian nghỉ ngơi này.
“Vừa rồi cảm ơn anh nhé.
“Ừ chuyện nhỏ thôi.”
Diệp Tranh nâng mắt lên nhìn cô ấy: “Nói chút chuyện của cô đi, tại sao vẫn không vui.
Nhất thời Mạc Từ Tây không nói gì, cô ấy nhìn mặt biển bên ngoài: “Cũng không có liên quan gì đến anh cà.”
“Nhóc con, có bệnh thì phải chữa trị, để lâu thì rất dễ biến chứng đấy”
“Anh nói ai có bệnh?”
Mạc Tử Tây suýt chút nữa bị sặc bia, vừa rồi mình vẫn còn có hảo cảm với người đàn ông này, kết quả bây giờ hoàn toàn mất hết rồi.
Dám nói mình có bệnh.
Anh ta mới có bệnh ấy.”Hai con mắt của tôi đều thấy cô có bệnh, chỉ có diệu là tâm bệnh mà thôi.
“Anh cho rằng anh là ai chứ, bác sĩ chắc Diệp Tranh lấy ra một tấm danh thiếp: “Chính thức giới thiệu một chút, Diệp Tranh, nghề nghiệp bác sĩ tâm lý Xét về chuyện khám bệnh, chứng là chuyên môn của anh ta.
Mạc Tử Tây nhìn danh thiếp, còn thật sự là bác sĩ tâm lý nữa chứ.
Cô ấy lẳng lặng đặt danh thiếp xuống, nụ cười trên mặt biến mất: “Đây cũng là sắp xếp của nữ thần sao?”
“Chị dâu cũng không phải là bác sĩ tâm lý” Ý trong lời nói, không phải do Thi Nhân sắp xếp.
Diệp Tranh cầm chai bia lên: “Nếu như lúc trước cô chưa từng tìm bác sĩ tâm lý nào, vậy thì bây giờ cô có thể thử một chút, nói không chừng sẽ có hiệu quả đây? Bây giờ chị dâu cũng đã tha thứ cho cô rồi, còn có chuyện gì không qua nổi nữa chứ.
Mạc Từ Tây không trả lời.
“Bây giờ nếu như cô nói, tôi có thể không thu cô phí tư vấn, đừng có bỏ qua cơ hội miễn phí này.”
Khóe miệng Mạc Tử Tây khẽ động, sau đó biểutình trên khuôn mặt biến mất.
“Có chuyện, thế nào cũng không thể vượt qua được.
Mạc Từ Tây chậm rãi nói: “Chắc anh biết vì sao tôi lại tiếp cận nữ thần rồi đấy.”
“Ừ, bởi vì Mạc Mộng Thần giống Thi Nhân”
Chuyện này trước mắt cũng không còn là bí mật gi nữa.
“Anh nói xem, sau khi một người chết đi, người còn sống phải làm thế nào thì mới đúng? Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ luôn nhớ chị Mộng Thần, nhưng chỉ mới vài năm, tôi lại dần dần quên đi chị ấy.
Đây là chuyện mà Mạc Từ Tây mãi mãi không thể thoát được.
Rõ ràng là người muốn nhớ cả đời này, nhưng lại không thể nhớ được.
Đây là chuyện mà Mạc Từ Tây không thể tha thứ cho mình được.
“Nhưng cô có bao giờ nghĩ, cô ấy không hề muốn mọi người luôn nhớ cô ấy không. Có thể bây giờ cô ấy cũng đã đầu thai, đã sớm quên chuyện của kiếp này rồi”
“Nhưng tôi không thểMặc Tử Tây đột nhiên bật khóc, cô ấy vừa uống, vừa khóc.
Ai cũng có thể quên chị Mông Thán, nhưng cô thì không được.
Diệp Tranh im lặng ngồi bên cạnh, cũng không nhi Anh ta biết làm cái gì là tốt nhất với cô ấy.
gl.
Đợi đến khi Mạc Tử Tây bình tĩnh lại, cô ấy xấu hổ nói: “Vừa rồi…
“Bình thường, hôm nay sẽ không thu phí tư vấn Mạc Từ Tây nhìn thấy đã hết bia, quay đầu nhìn phục vụ: “Lên rượu”
Tảng đá trong lòng cô ấy đã rơi xuống, uống bia: “Bây giờ lại có thêm một người chị họ, người trong nhà sẽ càng không có ai nhớ đến chị Mộng Thần nữa, cho nên tôi vô cùng không quan tâm. Đặc biệt là tôi không thích người chị họ kia một chút nào cả.
Chị họ?
Ánh mắt Diệp Tranh dừng lại: “Tại sao? Không phải các người đã tìm cô ta rất nhiều năm sao?”
“Đúng vậy không sai, nhưng tôi cũng không biết vì sao, không thể thích được cô ta. Trong bữa tiệc lần này, cô ta còn công khai làm khó dễ nữ thần, tôi càngghét người chị họ này hơn.”
“Có phải có ta đã làm điều gì đó khiến cô ghét không?”
có lẽ có thể điều tra Mạc Hy từ trong lời nói của Mặc Tử Tây.
“Anh có biết trà xanh không? Loại sinh vật cho dù có làm cái gì cũng khiến cho người khác ghét. Đàn ông các anh chính là thích loại như thế đấy.
Diệp Tranh cười: “Không phải tất cả đàn ông đều như thể đâu.”
Anh ta đã từng quen biết trà xanh Bạch Mỹ Đình kia, rốt cuộc có bao nhiêu độc ác, bây giờ anh đều tránh xa loại phụ nữ như thế.
“Nói giống như anh không phải là loại người như vậy vậy.”
“Tôi quả thật không phải.”
Diệp Tranh uống bia, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng kêu cứu, anh ta quay đầu qua thì thấy có người ngất xỉu.
Anh ta lập tức xông đến cứu người.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!