Chương 326
Vương Ngọc San có chút không cam tâm.
Hiện tại cô ta hận không thể bóp chết ông cụ Tiêu, tại sao không chết sớm đi một chút có phải tốt không?
Đến lúc đó, di chúc sẽ được tiến hành dựa theo bản gốc.
Cô ta và Hải Đào chẳng phải là sẽ có tiền rồi sao?
Di chúc sẽ lấy phần chỉnh sửa gần nhất để làm chuẩn, nếu không phải là dựa vào ý nghĩ này, Vương Ngọc San đã sớm chạy, nếu không vì sao vẫn luôn ở lại nơi này hầu hạ một cái lão già họm hẹm này chứ, còn bị đánh chửi.
“Cô cút ra ngoài cho tôi, nơi này không có chỗ cho cô đứng.”
Ông cụ Tiêu chửi ầm lên với Vương Ngọc San.
Vương Ngọc San cố gắng mỉm cười: “Hiện tại chủ yếu là do cháu phụ trách thân thể của ông, nếu như cháu đi rồi, đợi lát nữa ông có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì phải làm sao bây giờ?”
“Cô Vương, xin mời ra ngoài.”
Trợ lý Tiêu cười như không cười nhìn thoáng qua Vương Ngọc San, cô ta có chủ ý gì, nhìn một chút là có thể nhìn thấu.
Tất cả của Tiêu Thị, cậu chủ ấy có muốn hay không là chuyện của cậu chủ ấy.
Nhưng người khác không có tư cách làm chủ.
Dù Vương Ngọc San có phách lối đi chăng nữa, thì cũng không dám đắc ý ở trước mặt trợ lý Tiêu, chỉ có thể một mặt bất mãn mà rời khỏi căn phòng.
Lúc này trợ lý Tiêu mới nhìn về phía ông cụ: “Cụ có dặn dò gì ạ?”
“Lập lại di chúc một lần nữa, đều để cho nó.”
“Nhưng hẳn là anh ấy sẽ không cần.”
Lời của trợ lý Tiêu là nói thật, đến bây giờ cậu chủ ấy cũng không nhắc đến bên này, cũng không có ai dám ở trước mặt cậu chủ ấy nhắc về ông cụ cả.
Thái độ của cậu chủ ấy đã rất rõ ràng.
Trong đáy mắt của ông cụ mang theo nước mắt: “Khụ khụ, tôi, tôi biết.”
Hiện tại ông ta đã biết mình đã rất sai rồi.
Đến cả quản gia cũng đều là người của Tiêu Vinh.
Ông cụ nghĩ lại về chính mình, cảm thấy cực kỳ thất bại.
Ông nhìn trợ lý Tiêu: “Cho đứa trẻ, đều cho đứa trẻ đi.”
Ông đã thua thiệt ba đứa trẻ rất nhiều, liền xem như đây là quà ra mắt của ba đứa trẻ đi.
Trợ lý Tiêu hơi thở dài: “Chuyện của đứa trẻ, cậu chủ ấy cũng không làm chủ được.”
Chuyện đứa trẻ bên kia, còn có phu nhân ở phía trước ngăn cản.
Cái tính cách đó của phu nhân, làm sao có thể cho phép đứa trẻ cầm đồ vật của ông cụ được. Huống hồ thời điểm đi công chứng di chúc lần thứ nhất, ông cụ còn bắt phu nhân thề, không được có ý nghĩ xấu với mấy tài sản này.
Khiến quan hệ đã xấu tới mức không thể hòa giải được.
Số tiền này, kỳ thật cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
Trong mắt của ông cụ đầy sự đau khổ, hối hận, đan xen với nhau, ông ấy biết, ông đều biết cả, Đó là sai lầm lớn mà ông tự tay làm ra.
Cũng chính ông đã đẩy Tiêu Khôn Hoằng và những đứa trẻ ra càng lúc càng xa.
Trợ lý Tiêu nhìn dáng vẻ thê thảm của ông cụ, nhịn không được mở miệng: “Bằng không thì đi quyên góp số tiền này, thành lập một cái hội quyên góp Ái Tâm.”
Kỳ thật anh ta muốn nói có thể dùng danh nghĩa của đứa trẻ để thành lập hội quyền góp.
Nhưng mà chuyện này anh ta cũng không có tư cách làm chủ.
Cuối cùng ông cụ cũng từ bỏ, ông ấy gian nan gật gật đầu: “Sắp xếp cho tôi đi. Quyên góp đi cũng tốt.”
Những này tài sản, giữ lại cũng không có tác dụng gì.
Đến lúc đó mang đi quyên góp, cũng xem như tích phúc cho những đứa trẻ.
Trợ lý Tiêu gật đầu: “Tôi sẽ nhanh đi sắp xếp.”
Ông cụ tiêu muốn nói lại thôi nhìn trợ lý Tiêu, đáy mắt mang theo hi vọng tha thiết.
Trợ lý Tiêu bất đắc dĩ trả lời: “Tôi chỉ có thể giúp ông tới đây mà thôi.”
Ánh sáng trong đáy mắt của ông cụ bị dập tắt trong nháy mắt, ông ấy tựa ở đầu giường, nếu như không phải lồng ngực còn có hô hấp chập trùng, đại khái sẽ cho là ông ấy cũng không còn thở nữa.
Đây đều là báo ứng.
Trợ lý Tiêu cũng không nhiều lời nữa, quay người rời khỏi phòng bệnh, anh ta nhìn thấy bóng dáng vội vàng rời đi của Vương Ngọc San, cũng không thèm phản ứng lại với đối phương.
Vương Ngọc San nhanh chóng trở về gian phòng của mình.
Cô ta cảnh giác nhìn xem bên ngoài, phát hiện không có ai đến tìm cô ta để tính toán, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô ta trở nên cực kỳ phẫn nộ.
Vậy mà ông cụ tình nguyện đem tiền đi quyên góp, cũng không cho cô ta.
Tốt xấu gì Hải Đào cũng được nuôi nhiều năm như vậy ở trước mặt của ông cụ, thế mà một chút thể diện cũng không cho, nuôi con chó cũng sẽ có tình cảm.
Vương Ngọc San tức giận đập vỡ tất cả mọi thứ.
Trong gian phòng chỗ hẻo lánh có một đứa bé trai, luôn cố giấu thân thể ở góc khuất, không muốn bị nhìn thấy.
Gương mặt lạnh lùng của Vương Ngọc San đảo qua: “Mày tránh cái gì mà tránh, lão già chết tiệt đã muốn đem tiền của mày đi quyên góp rồi kìa, mày xem, mày không có một chút tác dụng nào cả.”
Cô ta lôi đứa trẻ ra, hung hăng cấu thằng bé mấy cái.
Cô ta càng nhìn Hải Đào càng cảm thấy không vừa mắt: “Mày xem, mày cũng giống như thằng cha đã chết đi của mày vậy, rõ ràng là một Phượng Hoàng nam, mà chẳng làm nên nổi trò trống gì cả.”
Mắt thấy cô ta đã sắp co được vinh hoa phú quý rồi, kết quả hi vọng lại bị cứng rắn bóp nát.
Quả thật cô ta tức chết đi được.
Vương Ngọc San lôi kéo cánh tay của Hải Đào: “Mày đi đến phòng bên cạnh đi, đi dỗ lão già chết tiệt đó, để ông ta đem di sản cho mày! Nếu không thì tao nuôi mày làm cái gì, còn không bằng nuôi một con chó.”
Hải Đào oa một tiếng khóc lên. “Không được phép khóc, mày khóc cái gì?”
Hải Đào cắn miệng, một mặt hoảng sợ nhìn Vương Ngọc San, nó không biết vì sao mà mẹ lại biến thành bộ dạng này.
Lúc đầu Hải Đào là một thằng bé mập mạp, hiện tại lại rất gầy gò.
Mỗi lần mẹ tức giận, thì thằng nhóc đều sẽ bị đói bụng.
Vương Ngọc San chửi rủa còn chưa kết thúc, cô ta đem tất cả những gì không cam tâm đều trút giận lên trên người của đứa trẻ.
Ngày thứ hai.
Trợ lý Tiêu vẫn là đem tình huống bên kia của ông cụ nói đơn giản một lần cho Tiêu Khôn Hoằng. Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn nhìn văn kiện ở trước mặt, nhưng một chữ cũng đều không đọc được, một câu anh cũng không nói.
Văn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.
Trợ lý Tiêu cẩn thận từng li từng tí nhìn thoáng qua biểu cảm của anh, phỏng đoán không ra tâm trạng của anh.
“Cứ như vậy đi.”
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng đã nói chuyện.
Trợ lý Tiêu thở phào, quả nhiên làm như vậy là thích hợp nhất, sau khi anh ta rời phòng làm việc, liền sắp xếp luật sư đi qua bệnh viện.
Khi Vương Ngọc San nhìn thấy luật sư tới, cô ta liền biết sự tình đã mất khống chế.
Cô ta cắn răng, đi vào phòng bệnh trước, cãi nhau một trận với ông cụ.
Thân thể của ông cụ ban đầu chính là đang cố gắng chống đỡ, lập tức bị đưa vào phòng cấp cứu, mặc dù đã cứu được, nhưng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Luật sư nhìn thấy người còn chưa tỉnh, chuyện sửa đổi di chúc cũng không có cách nào tiếp tục làm được, chỉ có thể tạm thời đi trước.
Vương Ngọc San nhẹ nhàng thở ra.
Khóe miệng của cô ta lộ ra một nụ cười lạnh, muốn cướp đi đồ đạc của cô ta sao, cũng không dễ dàng như vậy đâu.
Lần này chắc là ông cụ cũng không có cơ hội sửa đổi di chúc đi?
Nhưng, đến buổi tối, ông cụ lại tỉnh lại như kỳ tích.
Đồng thời gương mặt hồng hào, tinh thần cũng không tệ, nói chuyện vô cùng rõ ràng, có trật tự.
Đây là hồi quang phản chiếu.
Nhưng mà đối với Vương Ngọc San mà nói, đây cũng không phải là tin tức tốt gì.
Thời điểm nửa đêm, cô ta lật qua lật lại không thể ngủ được, phải làm sao bây giờ?
Ngày mai luật sư chắc chắn sẽ đến, đến lúc đó hết thảy cũng đã không kịp rồi, chẳng lẽ cuối cùng cô ta chỉ có thể trôi qua cuộc đời còn lại trong sự nghèo nàn như vậy sao?
Dựa vào cái gì bây giờ Thi Nhân trở thành mợ Ba nhà họ Tiêu cao quý, cô ta lại trở thành bộ dạng như thế này!
Cô ta không cam tâm!
Trong đầu của Vương Ngọc San lóe lên một ý nghĩ, cô ta bỗng nhiên ngồi dậy, nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, đáy mắt lộ ra một chút lạnh lẽo.