Thời Tiểu Niệm nuốt nguyên miếng cơm chiên trứng xuống, có thể cảm giác được ánh mắt của Cung Âu đang dừng lại trên người cô.
“Thời Tiểu Niệm, Mộ Thiên Sơ có gì tốt hơn tôi?” Trong phòng bếp, bên cạnh bàn ăn, Cung Âu nhìn chằm chằm khuôn mặt đang thừ ra của cô, giọng điệu có một chút không cam lòng.
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng. Hắn và Mộ Thiên Sơ giống như hai người đàn ông trống đánh xuôi kèn thổi ngược, một tên thì cố chấp độc tài dễ nổi nóng, còn một người thì dịu dàng như nước, kém xa lắm.
Cung Âu nhìn cô, càng thấy không cam lòng, ghen tuông nồng đậm bốc lên: “Em xem tôi giúp em nhiều như vậy, vì em mà làm bao nhiêu chuyện, tại sao em lại tin tưởng cái tên Mộ Thiên Sơ đó, rốt cuộc cái tên đó đối xử với em tốt như thế nào? Tốt đến mức ngay cả tôi cũng không bằng?” Hắn không cam lòng. Cung Âu hắn là người như thế nào chứ, cho tới bây giờ không thua kém ai!
“…” Thời Tiểu Niệm trầm mặc.
“Rốt cuộc hắn vì em làm những gì?” Trong mắt Cung Âu lộ vẻ ghen tị, “Hắn có ăn cơm thừa của em chưa? Tôi ăn rồi đó!”
“…” Thời Tiểu Niệm vẫn im lặng, cái tên này suy nghĩ kiểu gì vậy.
“Hắn rửa chân cho em chưa? Tôi còn tắm cho em nữa đó.”
“…”
Cái tên này, muốn làm gì vậy.
Thời Tiểu Niệm nghe mà xấu hổ muốn chết, không nhịn được liếc mắt nhìn Phong Đức đứng bên cạnh, Phong Đức vẫn đứng nghiêm, gương mặt không một chút thay đổi, đúng là phong thái của một quản gia chuyên nghiệp.
“Có phải em rớt xuống hố phân, sau đó được hắn vớt lên không hả?” Cung Âu hỏi.
“Phụt————-”
Thời Tiểu Niệm phun toàn bộ cơm chiên trứng ra ngoài. Sức tưởng tượng của hắn mạnh thật.
“Sao em lại phun hết cơm chiên trứng tôi làm ra?” Cung Âu trừng mắt nhìn cô, từ bàn ăn đứng dậy, chỉ vào mấy hạt cơm kia, vừa ghen tị vừa tức giận nói, “Nếu hôm nay Mộ Thiên Sơ làm cơm, có phải em sẽ không phun ra không?”
“…” Tại sao cái gì hắn cũng lôi Mộ thiên Sơ vào vậy chứ?
“Được rồi, tôi sẽ không so đo với một bệnh nhân.”
Cung Âu tự mình hạ hỏa, ngồi xuống lần nữa, trừng mắt nhìn vẻ mặt của cô, “Nhưng mà hôm nay em bị thương cũng không thể trách tôi, là do em muốn trị liệu. Ai bảo em tin tưởng cái tên Mộ Thiên Sơ kia chứ, tôi thì sao? Cung Âu này không được sao?”
“…”
“Em có biết tôi đẹp trai hơn hắn không? Em có biết tôi rất nhiều tiền không?” Cung Âu không cam lòng nói. Thời Tiểu Niệm yên lặng ngồi đó. Phong Đức đứng bên cạnh cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra thiếu gia bị Thời tiểu thư đả kích đến mức lòng tự tin cũng không còn, còn lấy gương mặt và tiền ra để so sánh. Thời tiểu thư thật lợi hại.
“Có phải em thấy tính tình của hắn tốt? Tính tình của tôi cũng rất tốt! Cực kì tốt!” Cung Âu tiếp tục nói, định tẩy não cô.
“…” Thời Tiểu Niệm không khỏi liếc hắn một cái.
Tính tình của hắn tốt? Không, hắn nói chuyện cười thế này mới tốt. Thời Tiểu Niệm sợ mình không kiềm chế được mà cười một tràng cho nên vẻ mặt thẫn thờ đứng dậy rời đi.
“Tôi mới nói xấu Mộ Thiên Sơ hai câu, em đã muốn bỏ đi chỗ khác, tôi không nói không được mà.”
Cung Âu trừng mắt nhìn bóng lưng cô, một bụng tức giận không có chỗ phát tác, giơ chân đạp vào chiếc ghế một cái. Không phải hắn lo lắng cho cô sao. Vậy mà cô lại hất mặt rời khỏi.
Phong Đức đi về phía trước, nói: “Thiếu gia, tính tình của cậu thực sự rất rất tốt, tôi tin, Thời tiểu thư sẽ nhanh chóng thấy rõ thôi.”
Có Thời tiểu thư, hình như đồ đạc trong biệt thự ít hư hỏng hơn hẳn.
“Cô ấy hiểu cái gì!” Cung Âu tức giận đạp thêm cái nữa, sắc mặt xanh mét: “Tôi hầu hạ cô ấy giống như tổ tông của mình, thế mà cô ấy lại bày ra bộ mặt đó cho tôi xem! Tôi làm cơm ngon vậy, cô ấy cũng không ăn hết!”
“…”
Phong Đức yên lặng. Cơm ngon như vậy, đúng là không phải ai cũng có số hưởng thụ.
“Ông nói xem, tôi có gì không bằng Mộ Thiên Sơ?” Cung Âu liếc nhìn Phong Đức.
Rõ ràng hắn là người cao cao tại thượng vậy mà giờ suy sụp tới mức phải chạy đi hỏi quản gia của mình.
“Làm sao Mộ Thiên Sơ có thể so với thiếu gia, không cần phải nói, thiếu gia mang toàn bộ khoa học kĩ thuật ra cống hiến cho cả nhân loại, cả đời của Mộ Thiên Sơ cũng không bằng cậu.” Phong Đức nói đạo lí.
“Đó là chuyện đương nhiên!” Cục tức nghẹn ở ngực, rốt cuộc Cung Âu cũng thoải mái chút xíu, liếc liếc đĩa cơm chiên trứng, “Xem như ông cũng biết cách nói chuyện đấy, cơm này cho ông ăn!”
Nói xong, Cung Âu quay người rời khỏi.
“Cám ơn thiếu gia.” Phong Đức cúi đầu, lại nâng mắt nhìn về phía đĩa cơm chiên trứng, trên khuôn mặt già nua nhưng vẫn còn nét anh tuấn lộ ra một chút phức tạp.
Sau khi Thời Tiểu Niệm chấp nhận liệu pháp thôi miên để trị liệu tâm lý nhưng vẫn không nói lời nào, khiến cho Cung Âu hoàn toàn tức giận.
Cô có thể cảm giác được, lòng tự tin của Cung Âu đã giảm xuống số âm rồi.
Suốt cả ngày, hắn dùng chút dịu dàng với kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại của mình đối xử với cô, nhưng rất nhanh lại hiện nguyên hình, không ngừng hỏi cô, rốt cuộc hắn kém Mộ Thiên Sơ chỗ nào, không bằng Mộ Thiên Sơ chỗ nào….
Nhiều lần như vậy, thiếu chút nữa là Thời Tiểu Niệm đã thốt ra; Anh đừng làm phiền tôi nữa, tôi nói chuyện được rồi.
Tính cách của Cung Âu đúng là quá cực đoan, lúc hắn tự tin, cả người đều là bộ dạng tự kiêu, cảm thấy toàn bộ thế giới đều phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, lúc hắn không tự tin, cả người tự ti giống như rơi xuống vực, hoàn toàn phủ định chính mình.
Buổi tối, Thời Tiểu Niệm tắm xong thì dựa vào đầu giường xem sách. Trên sách viết một câu như vầy ————–
Yếu ớt, tự ti.
Hai từ này không thích hợp để nói Cung Âu. Là cô biến hắn thành như bây giờ sao?
“Phịch.” Giường bị lún xuống. Cung Âu đột nhiên ngồi xuống, kề gương mặt anh tuấn lại trước mặt cô, đôi mắt màu đen sẫm yên lặng nhìn cô: “Có phải Mộ Thiên Sơ ăn ít hơn tôi không?”
“…”
Lại nữa.
Cả ngày hắn đều xoắn xuýt cái chủ đề này, hắn không mệt sao? Với lại, có cô gái nào lại chọn người đàn ông cho mình chỉ vì ăn nhiều hay ít đây?
Thời Tiểu Niệm đặt quyển sách trên tay qua một bên, nằm xuống giả bộ ngủ, cô sợ mình kiềm chế không được sẽ nói thẳng ra, vậy sẽ không có gì ngạc nhiên. Hình như Phong Đức có cách làm cho cô rời khỏi Cung Âu.
Cô đành phải đợi một thời gian, để mặc cho hắn quậy, có thể qua hai ngày, hắn sẽ trở về bộ dáng Cung Âu siêu phàm như trước, cái kiểu tự ti thế này chắc không bao giờ gặp lại được nữa.
Thời Tiểu Niệm âm thầm suy nghĩ. Cô nhắm mắt lại, có thể cảm giác được Cung Âu nằm xuống bên cạnh mình, trên người tỏa ra mùi trầm hương như có như không quanh quẩn bên mũi cô, càng lúc càng gần.
“Tôi ăn nhiều, nhưng tôi kiếm tiền nhiều hơn đàn ông khác, cũng không bắt em phải nuôi tôi! Dựa vào cái gì mà em lại ghét?” Cung Âu vừa tựa bên sườn mặt cô vừa nói, giọng điệu oán hận vô cùng.
“…”
Cô ghét hắn hồi nào, hắn nghĩ nhiều thật, não muốn bay thẳng lên trời. Hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt cô, nhột nhột, còn ngứa nữa.
Thật gần.
Một giây sau cô cảm thấy mũi của hắn, môi của gắn dán lên cô, Thời Tiểu Niệm nhịn không được xoay đầu, quay qua phía bên kia ngủ.
“Thời Tiểu Niệm! Em điên rồi! Em phải biết rằng mình tốt số bao nhiêu, tôi vừa ý em đáng lẽ em phải vỗ hai tay vui mừng mới đúng!” Cung Âu chán nản, gắt gao trừng mắt nhìn bóng lưng cô đang xoay qua chỗ khác.
“…”
Đúng vậy, đúng vậy.
Hai chân cô đều không thể cử động. Thời Tiểu Niệm không biết nói gì với hắn đành nhắm mắt lại, tự thôi miên chính mình. Cung Âu không làm ầm ĩ nữa, Thời Tiểu Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Cung Âu nằm trên giường, ánh mắt nhìn bóng dáng của cô đang đưa lưng về phía hắn, khuôn mặt anh tuấn có một chút cô đơn, trong mắt lộ sự tự ti. Không chào đón hắn như vậy sao?
Lúc cô bỏ đi, vì sao không tìm Mộ Thiên Sơ?
Hắn đưa cô trở vê, cô cũng trở lại rồi, nhưng lại không yêu hắn, là sao vậy? Cố ý dằn vặt hắn hả?
Nửa đêm. Thời Tiểu Niệm mở to mắt, dưới ánh sáng mờ ảo, đôi mắt cô lóe lên.
Cô sợ tối nên trong lúc ngủ sẽ giữ lại một bóng đèn nhỏ.