Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em đồng ý với tôi, đúng không?” Cung Âu nhìn cô chằm chằm hỏi: “Hôm nay, tôi còn một bất
ngờ cho em.”
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn hắn.
Một giây tiếp theo, cô nghe được tiếng bước chân nặng nề truyền tới.
Nghe tiếng bước chân quen thuộc, thân thể Thời Tiểu Niệm lập tức cứng đờ, ngẩng mặt lên ngơ
ngác nhìn phía trước.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn màu bạc từ bên ngoài đi tới, đôi mắt đen phát ra ánh sáng xanh,
từ trên cao nhìn xuống cô.
Là Mr. Cung
Mr. Cung được chữa trị nguyên vẹn không sức mẻ.
“Chủ nhân, tôi đã khỏi bệnh, đã để ngài phải lo lắng cho tôi.” Mr. Cung thân sĩ cúi đầu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Mr. Cung, sau đó lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên, nhào vô lòng ôm chặt anh.
“…”
Cung Âu ngồi trên ghế sô pha, trong đôi mắt đen xẹt qua một tia ghen tị nồng nặc.
Nhưng hắn nhịn được, hắn còn từ bỏ dự tính không cho Thời Tiểu Niệm ôm người máy.
Thời Tiểu Niệm ôm lấy Mr. Cung, Mr. Cung không có đẩy cô ra, thậm chí giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Chủ nhân, tôi rất vui khi gặp lại ngài.”
“….”
Thời Tiểu Niệm vẫn ôm chặc hắn.
Bây giờ là thời điểm mà cô kích động nhất trong tuần, nhưng vẫn không nói câu nào.
“Chủ nhân, ngài có cần uống gì không?”
Mr. Cung hỏi, từ từ buông Thời Tiểu Niệm ra.
Cung Âu ngồi ở đó, dáng vẻ ưu nhã, đôi mắt đen thật sâu nhìn môi cô chằm chằm, chở đợi giây phút nó nhếch lên.
Hắn cơ hồ như nín thở.
Thời Tiểu Niệm nhìn Mr. Cung, Mr. Cung hỏi suốt ba lần, cô cũng không có mở miệng.
Cô mất đi giọng nói.
Cung Âu ngồi đó, ánh mắt che giấu thất vọng và ảm đạm đến tận cùng.
Ngay sau đó, Cung Âu đứng lên, kéo tay Thời Tiểu Niệm qua, trợn mắt nhìn cô nói: “Em trả lời tôi một tiếng có được hay không? Tùy tiện nói cái gì cũng được. Nói một chữ cũng được mà!”
Kiên nhẫn của hắn giống như củi lửa đang cháy vậy, hết củi, lửa cũng sắp tắt.
Suốt một tuần lễ.
Hắn giống như người điên vậy suy nghĩ mọi cách chọc cô cười chọc cô nói chuyện, ngay cả công ty cũng không đi, công việc để qua một bên, kết quả, cô vẫn như vậy.
Cho dù thế nào, cô vẫn không mở miệng, cô muốn làm người câm mà suốt đời sao.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngu ngơ nhìn hắn.
“Thời Tiểu Niệm, em cảm thấy như vậy vui lắm sao, chuyện gì có thể làm tôi cũng đã làm! Tôi không biết tôi còn có thể làm cái gì nữa!” Cung Âu có chút cuồng loạn, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
“…”
“Em nói cho tôi biết, phải làm sao em mới có thể mở miệng?”
“…”
“Hay là nói, người em cần không phải tôi? Cho nên bất luận tôi làm cái gì em cũng không hài lòng!” Cung Âu chất vấn, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, muốn nhìn ra chút gì đó trên mặt cô.
Bác sĩ tâm lý nói chỉ có người thân cận nhất mới có thể làm cô mở ra cánh cửa sâu trong lòng.
Hiển nhiên, hắn không phải người đó.
Đương nhiên, hắn là ma quỷ, ma quỷ làm sao có thể mở cánh cửa trong lòng cô ra được.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn, trầm mặc nhìn hắn chăm chú, ánh mắt mờ mịt, hai tay để xuôi bên người không tự chủ được siết chặc váy.
“Là nguyên nhân này sao?”
Sự trầm mặc của cô làm Cung Âu khẳng định ý tưởng của mình, hắn không khỏi cười khổ một tiếng, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm: “Thời Tiểu Niệm, kiếp trước Cung Âu tôi đã tạo cái nghiệt gì mới có thể để cho nhân vật số một như em tới thu thập tôi như vậy?”
Giọng nói của hắn tràn đầy tự giễu.
Cho dù hắn làm gì cô cũng không hài lòng, cho dù hắn vì cô mà xảy ra chuyện gì cô cũng không quan tâm.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, tay nắm váy càng siết chặc hơn.
Bỗng nhiên, Cung Âu đến gần, hai tay vuốt ve mặt cô, rũ mắt nhìn cô thật sâu, trong mắt xẹt qua một tia bi thương, giọng của hắn trầm thấp: “Tôi bỏ qua cho em lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai. Bây giờ tôi cho em lần thứ hai, em muốn tìm ai thì tìm người đó đi!”
“…”
Thời Tiểu Niệm siết váy nhăn nhúm lại.
Cung Âu xoay người, cất giọng nói: “Phong Đức, chuẩn bị xe!”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu mang lên xe, ngồi bên cạnh hắn, Cung Âu bá đạo kéo cô vào trong ngực.
Xe lăn bánh đi về phía trước, mấy chiếc xe cùng lúc lái ra khỏi lâu đài đế quốc, xuyên qua rừng rậm rời đi.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm trống rỗng nhìn phía trước, trên gương mặt không chút biểu tình nào.
Không biết qua bao lâu, mấy chiếc xe ngừng lại ven đường.
Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy nhà của Mộ gia nắm cách đó không xa, Cung Âu dẫn cô tới nhà của Mộ gia.
“Tôi chỉ có thể đưa em tới đây, đừng hy vọng tôi còn dẫn em đi đoàn tụ với người đàn ông kia!”
Giọng nói lạnh như băng của Cung Âu vang lên bên tai cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngồi không nhúc nhích.
“Cút xuống đi!”
Cung Âu tức giận nói.
“…” Trong mắt Thời Tiểu Niệm xẹt qua một tia bi thương, một giây tiếp theo, cô nâng tay lên từ từ đưa về phía cửa xe, bỗng nhiên bàn tay bị kéo về phía sau.
Cô quay đầu lại, Cung Âu trợn mắt nhìn cô chằm chằm, hai tay vuốt mặt cô: “Thời Tiểu Niệm, tôi yêu em trước, tôi nhận!”
“…”
“Đừng để cho tôi thấy em nữa!”
“…”
Thời Tiểu Niệm ngu ngơ nhìn hắn.
Bỗng nhiên Cung Âu cúi đầu xuống, cầm ngón tay cô lên hung hăng cắn.
Thời Tiểu Niệm bị đau nhíu mày, vẫn trầm mặc, Cung Âu ngước mặt nhìn cô, nhìn vẻ đau đớn trên mặt cô, từ từ buông miệng.
Hắn nhìn ngón tay cô, một vết thương lõm vào thật sâu.
Không có ra máu.
Hắn chuẩn bị cắn ra máu.
Nhưng hắn lại không thể ác độc ra tay với cô được.
“Ha ha! Vốn là muốn cắn ra máu để em có thể nhớ đến tôi vĩnh viễn.” Cung Âu nắm tay cô, tự giễu cười nhẹ một tiếng: “Thấy không, vĩnh viễn tôi cũng không thể đối xử ác độc với em như em đã đối xử với tôi vậy.”
“…”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn hắn.
“Đi xuống!” Cung Âu nghiêng người qua, mở cửa xe cho cô, lạnh lùng nói: “Chờ tôi đi rồi em hãy vào, đừng để cho tôi nhìn thấy bóng lưng của em không kịp chờ đợi chạy về phía người đàn ông kia!”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu đẩy xuống xe.
Cô đứng một mình ven đường, đôi mắt mờ mịt nhìn cửa xe.
Cung Âu lạnh mặt đóng cửa xe lại, gương mặt của hắn biến mất trước mắt cô.
Mr. Cung từ trên một chiếc xe khác bước xuống, từ từ đi tới bên cạnh Thời Tiểu Niệm, trên tay kéo một rương hành lý.
Anh đi theo Thời Tiểu Niệm, cô đến đâu, anh đến đấy.
Mấy chiếc xe dần dần đi xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đứng ven đường nhìn khói bụi trên quốc lộ, dưới ánh mặt trời, gương mặt cô trắng nõn, không chút biểu tình nào, giống như một con rối không có linh hồn.
Một lúc lâu sau, Thời Tiểu Niệm giơ tay lên.
Vết thương trên tay cô bị Cung Âu cắn đang dần dần mờ đi, dần dần mờ đi.
Mắt thấy vết thương kia sắp biến mất không còn, Thời Tiểu Niệm đưa tay lên giữa môi, sau đó không quan tâm cắn xuống.
Mười ngón tay nối liền tim.
Đau đớn điên cuồng làm cả người cô run rẩy, miệng bắt đầu nếm được mùi máu tanh.
Tô lên đôi môi của cô một màu sắc tươi đẹp, Thời Tiểu Niệm từ từ thả tay xuống, đầu ngón tay đã cắn vỡ, máu đang chảy ra ngoài.
“Chủ nhân, ngài làm gì vậy?”
Mr. Cung thấy vậy không hiểu hỏi.
“…”
Thời Tiểu Niệm yên lặng, không nói câu nào, xoay người đi dọc theo quốc lộ, không có đi về phía nhà của Mộ gia.