“Vâng, thiếu gia.” Phong Đức ngồi ở ghế phụ cầm điện thoại ra bắt đầu gọi, “Vào được rồi đấy, nhớ phải giao tờ chi phiếu này tận tay cho ông chủ kia.”
Cung Âu nhìn vào bên trong nhà hàng, bàn tay từ từ xiết chặt nắm đấm.
Trong nhà hàng.
Thời Tiểu Niệm không biết phải nói gì khi đối mặt với Mộ Thiên Sơ, giống như chỉ cần nói ra sẽ làm hắn bị tổn thương.
Cô cúi đầu ăn cơm.
Bỗng nhiên Mộ Thiên Sơ thả chiếc thìa xuống, chưa chịu bỏ ý định: “Anh còn một vấn đề nữa.”
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn.
“Nếu không có Cung Âu xuất hiện, dù em mệt mỏi nhưng óc nguyện ý cho anh một cơ hội không?” Mộ Thiên Sơ cố chấp hỏi đến cùng.
Mỗi một vấn đề đều có thể đả kích hắn
Nhưng hắn vẫn nhịn mà hỏi tiếp.
Hắn muốn biết rốt cuộc là hắn thua vì thời gian hay là bại dưới tay Cung Âu.
“Em…”
Thời Tiểu Niệm chần chờ nhìn hắn, còn chưa trả lời bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ồn ào truyền tới.
Cô quay đầu, Mộ Thiên Sơ nhìn lại, chỉ thấy một đám người ăn mặc theo phong cách cổ xua giống như mấy người thanh niên thường hay ra đường diễu võ dương oai, tất cả đều cầm theo ống tuýp trong tay.
Cầm đầu là một người trẻ tuổi tóc vàng đang cầm ống tuýp gõ gõ mặt tường.
“Còn ngây ngốc ra đó làm gì, hôm nay lão tử muốn đập nát nhà hàng này. Ai cũng đừng nghĩ đến chạy trốn.”
“…”
Trong nhà hàng loạn lên, những người khách đang ăn sáng đều bị dọa ngốc nhìn bọn họ.
Ông chủ là một ông chú bụng bia, nghe thế liền chạy đến cười cười với người trẻ tuổi: “Người anh em, nhà hàng này có gì hay mà đập bể, không biết tôi đắc tội với các vị lúc nào?”
Người trẻ tuổi liếc mắt nhìn tất cả các bàn ăn, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trên bàn của Thời Tiểu Niệm, đặc biệt hét lớn, “Có người thì giao ra, nhìn thấy đàn ông ăn trứng với cơm chiên liền đánh! Các anh em, lên!”
Nói xong, đám côn đồ xông tới, đánh mạnh vào cửa lớn sau đó cầm ống tuýp đập bể một hơi.
Nhà hàng nho nhỏ nhất thời trở nên bừa bãi.
“Thiên Sơ.”
Thời Tiểu Niệm đứng lên, kéo Mộ Thiên Sơ sang bên cạnh, thân thể không tự chủ được che chắn trước mặt hắn.
“Không có việc gì!”
Mộ Thiên Sơ rũ mắt nhìn cánh tay bị cô nắm lấy, khóe môi nhếch lên, hắn kéo cô sang một bên: “Xem ra em cũng có thói quen với anh. Nhưng mà anh không phải là người mù cần em bảo vệ nữa rồi.”
Nói xong Mộ Thiên Sơ kéo Thời Tiểu Niệm ra sau mình, đám người cầm ống tuýp dẫn đầu xông vào.
“Làm gì?”
Người nọ ngẩng cổ hung hãn nhìn hắn.
“Nếu có người sai bảo các người, anh nói giá đối phương tôi sẽ trả gấp đôi, ngừng loại hành vi nhàm chán này đi.” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói, lấy ví tiền trong túi quần tây ra, là chi phiếu không giới hạn.
Thời Tiểu Niệm nhìn tên côn đồ, lỗ tai còn mang tai nghe.
Tai nghe điện thoại?
Nghe theo lệnh của người khác?
Thời Tiểu Niệm như nhớ tới điều gì, lập tức kéo tay Mộ Thiên Sơ, khàn khàn nói: “Đó là Cung Âu.”
Đang nhằm vào bọn họ.
Mặc kệ họ có làm gì thì đối phương cũng sẽ buông tha cho hai người.
Vừa dứt lời, tên côn đồ kia giơ ống tuýp lên đánh về phía bọn họ, không một chút lưu tình.
Mộ Thiên Sơ nhanh chóng đẩy Thời Tiểu Niệm ra, dùng cơ thể bảo vệ cô, ống tuýp hung hăn nện vào lưng hắn.
“A…”
Mộ Thiên Sơ bị đau rên nhẹ một tiếng, cả người bổ nhào về phía cô, hắn vội vã chống tay lên tưởng, không để cho bản thân đụng mạnh vào người cô.
“Thiên Sơ.”
Thời Tiểu Niệm chấn kinh nhìn hắn.
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, chịu một đòn đánh lén rất đau, gương mặt âm nhu trắng bệch, hơi thở nặng nề, cắn răng nói: “Không sao, không cần lo lắng.”
Thời Tiểu Niệm kích động vũng vẫy, muốn thoát khỏi sự bảo vệ của hắn.
“Ngoan, đừng động.”
Mộ Thiên Sơ trầm giọng nói, hiện tại hắn có thể đánh nhau với đám người kia nhưng nhà hàng nhỏ như vậy, hắn không che chở cho cô nhất định cô sẽ bị thương.
Hắn dùng một bàn tay che ánh mắt của cô.
Mất đi tầm nhìn Thời tiểu Niệm chỉ có thể nghe được tiếng loảng xoảng bên tai, có người đập vào thủy tinh, cô nghe được tiếng Ellen lo lắng kêu lên.
Sau đó có hai đám người đánh nhau.
Mộ Thiên Sơ che chở cô trong ngực, cô không ảnh hưởng gì.
Rất nhanh cô không còn nghe được tiếng gì nữa.
Tiếng bước chân từ từ xa dần.
Bàn tay Mộ thiên Sơ che mắt cô lấy xuống, Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt tái nhợt, lo lắng nhìn anh: “Thiên Sơ.”
“Anh không sao!”
Mộ Thiên Sơ miễn cưỡng nở nụ cười, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Chỉ thấy rất nhiều khách nhà hàng đang ôm đầu chui vào trong các góc, nhà hàng bừa bãi, một tên côn đồ trước khi rời đi còn đưa cho ông chủ một tờ chi phiếu, ông chủ kia ngây ngốc mở chi phiếu ra, sau đó trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được.
“Xem ra đúng là Cung Âu ra tay, hắn xem chúng ta như một con kiến mà trêu đùa, không giẫm chết mà đứng nhìn chúng ta vùng vẫy.”
Mộ Thiên Sơ vừa nhìn xung quanh vừa cô gắng nói chuyện với Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm không nhìn hắn mà gương mặt nặng nề nhìn ra con đường cái bên ngoài nhà hàng.
“Sao thế?”
Mộ Thiên Sơ hỏi.
Ellen và đám vệ sĩ chạy tới, nhanh chóng tới trước Mộ Thiên Sơ, đỡ lấy hắn: “Mộ tổng, ngài không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
Mộ Thiên Sơ nói, đôi mắt hẹp dài nhìn Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy cô vẫn nhìn ra ngoài nhà hàng: “Em nhìn cái gì vậy?”
“Em ra ngoài một chút.”
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi ra ngoài.
Mộ Thiên Sơ muốn kéo cô nhưng không giữ được, thân thể suýt chút nữa thì ngã, Ellen nhanh chóng đỡ hắn, hắn đau đớn nhíu mày, một tay ấn lên vai mình.
“Anh có sao không?” Thời Tiểu Niệm vội vàng lùi lại.
“Em muốn đi đâu?” Mộ Thiên Sơ yếu ớt hỏi, đôi mắt lóe lên sự sợ hãi nhìn cô: “Đừng đi cầu xin Cung Âu có được không?”
Gương mặt âm nhu tái nhợt, biểu tình thống khổ, cố gắng chống đỡ thân thể suy yếu.
Thời Tiểu niệm ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn sợ cô đi cầu xin Cung Âu.
“Em chỉ ra ngoài một chút rồi quay lại.” Thời Tiểu Niệm nói xong liền xoay đầu nhìn Ellen: “Nhanh đỡ Thiên Sơ lên xe đi bệnh viện trước, để lại cho tôi một chiếc sau đó tôi sẽ qua.”
“Tiểu Niệm…”
“Anh yên tâm đi, em sẽ không cầu xin hắn.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười với Mộ Thiên Sơ, bảo Ellen đỡ hắn rời đi trước.
“Được.”
Nghe cô nói không đi cầu xin Cung Âu, sắc mặt Mộ Thiên Sơ buông lỏng.
Nhìn xe bọn họ từ từ đi xa, Thời Tiểu Niệm đi về phía lề đường, vẫy tay với Mộ Thiên Sơ, sau đó quay đầu nhìn một hàng xe đậu ven đường, cuối cùng tầm mắt rơi vào chiếc xe thương vụ.
Ánh mắt cô tối lại, sau đó bước về phía chiếc xe, đứng ngoài cửa xe, lạnh lùng nhìn vào bên trong.
Cửa xe thương vụ tối đen, không thể nhìn vào bên trong.
Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn cửa xe, đôi mắt gắt gao trừng trừng, gương mặt thanh tú lạnh lùng hết sức.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cửa kính từ từ hạ xuống.
Gương mặt anh tuấn của Cung Âu xuất hiện trong tầm mắt cô.
Quả nhiên.
Cô đoán không sai, không biết vì sao nhưng cô có thể cảm giác được Cung Âu vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Cung Âu ngồi đó, cả người tôn quý vô cùng, cằm hếch lên, tư thế cao cao tại thượng, gương mặt thâm thúy đầy thâm trầm.
Hắn từ từ quay đầu, đôi mắt đen nhanh khinh thường nhìn cô, môi mỏng nhếch lên vòng cung: “Như thế nào, nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Đây chính là con đường cô đã chọn.”
Hắn đã nói cô sẽ tới cầu xin hắn, gặp quỷ rồi còn không sợ tối sao?
Hắn không tin dù cô có lá gan lớn như thế nào còn có thể tiếp tục đối nghịch với hắn.
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn hắn.
“Lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu cô muốn quay trở về…”
“Để cho tôi mang theo sợi xích chó giống như con chó cái quỳ trước mặt anh, quỳ liếm tất cả của anh có phải không?” Thời Tiểu Niệm như đọc thuộc suy nghĩ của hắn, giọng nói nhỏ nhẹ trở nên lạnh lùng hơn.
“…”