Tại hoa viên, Chu Tước vì bị giới hạn trong việc đi lại nên chỉ có thể đi xung quanh khu biệt thự. Phải nói ngôi biệt thự này muốn có bao nhiêu tráng lệ thì có bấy nhiêu, xung quanh biệt thự còn trồng rất nhiều loại hoa. Trong đó có một loại là nổi bật nhất, là một vườn hoa hải đường màu trắng.
Còn nghe nói để trồng một vườn hoa lớn như vậy Kỷ Lãng Tư phải tốn một khoản tiền lớn mỗi năm. Hơn nữa để chăm sóc tốt vườn hoa hắn đã phải thuê tới 4 người làm vườn, am hiểu đặc tính về từng loại hoa.
Chu Tước vươn tay hái một cành hoa hải đường, mùi thơm dịu nhẹ bay vào khoang mũi khiến cô dễ chịu. Cô rất thích mùi hương của loài hoa này, nhìn bông hoa bé xíu tinh tế càng mê người.
Buồn phiền trong người cũng vơi đi không ít.
"Kỷ Lãng Tư chết tiệt! Đồ đáng ghét!..." Chu Tước lẩm bẩm nói một mình, vừa nghĩ tới hắn cảm giác đau nhói ở thân dưới lại xuất hiện khiến cô nổi da gà. Kỷ Lãng Tư là kẻ bệnh hoạn, biến thái.
"Em đang nói ai vậy?"
Chu Tước giật mình xoay người mới phát hiện Kỷ Lãng Tư đang đứng sau mình.
"Hừ... là nói anh! đồ biến thái! đáng ghét!" Chu Tước quăng cành hoa hải đường xuống đất rồi dùng chân dẫm đạp lên như chuốc cơn giận của mình.
"Aaa...đau! đau! đau... buông ra." Chu Tước hét lên vì đau, Kỷ Lãng Tư nhân lúc cô không để ý liền đưa tay véo má cô.
Bàn tay hắn thô to như vậy xuống tay lực đạo cũng không hề nhẹ.
"Em chửi ai cơ?" Hắn nhéo mạnh.
"Là chửi anh! Đồ thần kinh..." Cô đưa mắt trừng hắn, hắn lấy quyền gì mà khi dễ cô? Chu Tước nâng chân đá hắn một cái mạnh.
"Ồ, cuối cùng cũng biết phản kháng rồi?" Hắn thích thú nói, cảm giác đau đớn ở chân truyền tới khiến hắn vừa bực tức lại vừa nực cười.
Kỷ Lãng Tư tiến tới gần sau đó dễ dàng vác cô trên vai của mình.
"Thả tôi xuống! Kỷ Lãng Tư thả tôi xuống! Anh làm tôi đau quá!" Cô giãy giụa kịch liệt.
Kỷ Lãng Tư không nói một lời nào, cứ vậy đưa cô lên phòng của mình. Trên đường đi tuy chạm mặt rất nhiều người giúp việc đang tò mò nhìn nhưng hắn mặc kệ.
Kỷ Lãng Tư ném cô lên giường sau đó lôi trong tủ ra vài sợi dây thừng thủ công.
Chu Tước lắc lắc đầu, sau khi ổn định lại mới phát hiện trên tay Kỷ Lãng Tư đang cầm mấy sợi đây thừng. Khuôn mặt cô trắng bệch sợ hãi co giò muốn trốn nhưng vừa chạy được vài bước đã bị hắn túm lại.
"Muốn chạy? Hôm nay tôi phải dạy dỗ em một trận mới được." Kỷ Lãng Tư ném cô lại giường, đem hai tay cô trói vào hai đầu giường mở rộng ra. Hắn cố tình cho cô nằm úp trên giường sau đó thô lỗ kéo váy của cô qua ngực.
"Không muốn! Tôi không muốn!... Đừng mà..." Chu Tước tuyệt vọng, hắn là lại muốn cưỡng bức cô?
"Tôi muốn. Em có quyền từ chối sao? Chỉ cần tôi muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể đè em xuống!" Tay hắn bắt đầu lần mò khắp người cô, thậm chí còn độc ác ngắt lấy hai đầu ngực của cô.
"A... Kỷ Lãng Tư, tôi sẽ kiện anh! " Chu Tước khép chặt hai chân, gã đàn ông này thật sự khiến cô sợ rồi. Mỗi lời hắn nói cô đều tin hắn sẽ làm được. Cô nhớ lại lần đầu tiên hai người gặp nhau, lúc đó hắn tay không run cầm súng mà giết chết đám sát thủ kia.
Sau này cùng hắn tiếp xúc, được hưởng thụ sự chăm sóc của hắn nên cô mới quên mất dáng vẻ lúc đó của hắn.
"Kiện tôi? Em nghĩ là ai sẽ giúp em? ở thành phố A này người muốn được sự công bằng thì phải có tiền. Cho dù hôm nay tôi có lỡ tay làm chết em thì cũng chẳng có ai dám nói." Hắn thật sự bị cô chọc tức rồi, Kỷ Lãng Tư phát mạnh một cái lên mông cô.