Hậu viện của nhà họ Thẩm, Thẩm Ngân Tinh bước vào căn phòng của Thẩm Minh Đăng. Việc ngoài ý muốn, đó là trong căn phòng đó còn có thêm một người khác nữa.
"Ông nội."
Thẩm Minh Đăng ngồi gần trên đầu giường, mở con mắt đã già nua ra nhìn cô, cuối cùng lại lộ ra nét đầy vẻ thống khổ
"Ngân Tinh, ông nội xin lỗi con. Năm đó,..."
Ông ấy nghẹn cứng họng, khó mà mở miệng.
Đôi mắt của Thẩm Ngân Tinh rưng rưng, trong lòng không thể khống chế được mùi vị chua chát. Chỉ có điều, đến cuối cùng cô vẫn quay mặt về phía một bên, giọng nói lạnh nhạt vô tâm.
"Ông gọi tôi đến có việc gì?"
Thẩm Minh Đăng cảm thấy đau lòng với sự xa lạ của Thẩm Ngân Tinh. Nhưng mà, vẫn còn nhìn qua người đàn ông ở bên cạnh.
Người đàn ông nhận ra được ý thị, bước lên phía trước đưa cho Thẩm Ngân Tinh một văn kiện.
"Cô Thẩm, cái này là mười lăm phần trăm cổ phần quyền kế thừa của ông cụ. Bây giờ, nó được chuyển sang tên của cô."
Thẩm Ngân Tinh kéo căng môi, lướt mắt nhìn về phần văn kiện kia: "Này lại là bồi thường nữa sao?"
Thẩm Minh Đăng nặng nề thở dài: "Ngân Tinh, con nói xem ông nội con còn có gì nữa không?"
Thẩm Ngân Tinh trầm mặc một hồi, vẫn thế mà đưa tay ra nhận lấy phần văn kiện.
Cô mở ra xem thử, sau khi xác nhận xong thì bỏ lại vào trong bao bì.
"Tôi có thể hỏi ông câu hỏi không?"
Thẩm Minh Đăng ngước mắt lên nhìn cô: "Con hỏi đi."
"Rốt cuộc, tôi đã làm điều gì sai mà nhà họ Thẩm các người lại đối xử với tôi đến mức như vậy?"
Thẩm Minh Đăng trầm mặc, lâu sau đó mới cất giọng yếu ớt nói.
"Con không có làm gì sai cả, chỉ là...con sinh ra có số mệnh không được may mắn mà thôi."
Trong căn phòng, nhất thời tĩnh mịch.
"Ha..."
Rất lâu sau, Thẩm Ngân Tinh cười ra tiếng.
Vốn dĩ, từ lúc cô sinh ra thì đã được quyết định vận mệnh lúc bây giờ.
"Tôi biết rồi, chỉ có điều từ trước tới giờ, tôi chưa nghĩ đến việc tôi ra đời lại là một sự sai lầm, cho nên mới sỉ nhục mẹ của tôi như thế."
Cô còn nói, cúi đầu nhìn phần văn kiện trong tay nói tiếp:
"Nếu như là bồi thường, vậy thì tôi nhận nó vậy. Chỉ có điều, ông cũng không cần phải mong bây giờ tôi trở thành cổ đông của Lam Vận thì sẽ không ra tay với Lam Vận."
"Nói cho cùng, con cũng không có cảm tình gì với Lam Vận. Ngược lại, bọn họ càng để ý, tôi lại càng muốn hủy hoại nó."
Trong mắt của Thẩm Minh Đăng sáng lên tia trầm mặc: "Ngân Tinh, đừng vì thù hận và phẫn nộ gộp lại với nhau, con còn có nhiều việc ý nghĩa cần làm hơn nữa, tha cho bọn họ đi..."
Trong mắt của Thẩm Ngân Tinh đầy sự khiêu khích: "Tha cho bọn họ ư? Lúc trước sao bọn họ không từng tha cho tôi chứ?"
"Trong mắt của cả nhà họ Thẩm, cũng chỉ có mình ông là đối xử tốt, thật lòng với tôi. Cho nên ông muốn gặp tôi thì tôi đã đến rồi."
"Ông chỉ cần giống như bọn họ, dùng cái thái độ mắt nhắm mắt mở mà đối xử với tôi cũng được. Dù sao tôi cũng chỉ là có nợ phải trả, gậy ông đập lưng ông mà thôi, đạo lí thường tình mà thôi."
"Con thật sự phải tỏ ra nhẫn tâm như vậy sao?"