Anh dựa hờ vào ghế sô pha, hơi cúi đầu, không biết đang nghĩa gì, dường như khóe môi hơi cong lên như hình vòng cung, cả người trông lười nhác hơn, mang một loại khí chất cao ngạo đặc biệt.
Cậu chủ nhà giàu phong độ ngời ngời, điềm đạm hướng nội.
Cả buổi anh đều ngồi im giống như chỉ đang nghe cuộc nói chuyện nhàm chán của cô và bà cụ.
Phải nói rằng sự hiện diện của anh mãnh liệt lạ thường, Thẩm Ngân Tinh không thể nào bình tâm không để ý đến anh.
Trong lúc đó, Bạc Hàn Xuyên bỗng ngồi thẳng dậy, duỗi cánh tay dài ra, cánh tay to đẹp trắng nõn đang chọn lựa đĩa hoa quả trên bàn uống nước.
Cuối cùng cầm một quả táo to nhất đỏ nhất lên.
Tay của anh rất to, một tay cầm quả táo còn tiện tay kẹp con dao gọt hoa quả vào giữa ngón tay.
Thẩm Ngân Tinh không khỏi nghiêng đầu liếc nhìn anh, nhưng thấy anh ngồi thẳng lưng, hai tay đặt lên hai bên đầu gối, cụp mắt xuống, sức chú ý dồn lên hai cánh tay, lớp vỏ đỏ tươi dài dần theo con dao gọt hoa quả màu trắng bạc, lơ lửng giữa không trung.
Thẩm Ngân Tinh rất ngạc nhiên, không nghĩ rằng người đàn ông này mà cũng biết tự gọt táo.
Bà cụ nhà họ Bạc cũng không khỏi liếc nhìn Bạc Hàn Xuyên, trái lại bà rất ít khi thấy chuyện này.
Nhưng bây giờ bà cụ không muốn để ý đến anh, đã đưa người đến tận giường rồi anh cũng không giữ lấy.
Thật là tức!
Bĩu môi nhìn anh một cách bất mãn, quay đầu nắm lấy tay Thần Ngân Tinh hỏi tiếp: “Ngân Tinh à, bây giờ cháu đang làm công việc gì?”
Thẩm Ngân Tinh ngập ngừng: “... Nghiên cứu điều chế nước hoa, trong tay còn có một công ty marketing nhỏ của mẹ để lại.”
Được để lại?
Ba chữ này khiến bà cụ nhà họ Bạc hơi ngây người, nắm tay cô càng chặt hơn.
Bạc Hàn Xuyên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lóe lên một tia u ám nặng nề.
“Sao lại bận rộn như vậy? Điều hành một công ty không hề dễ dàng.” Bà cụ nhà họ Bạc hỏi.
“Ừm, lúc trước công ty của nhà họ Tô...”
Nghĩ đến Tô Vũ, lời nói của Thẩm Ngân Tinh bỗng nhiên ngừng lại.
Cô chớp chớp mắt chuyển chủ đề.
“Cháu có ý định từ chức những chỗ bạn bè thiếu người, cháu định sau khi xuất viện sang bên đấy giúp đỡ cô ấy.”
“Công ty gì?”
Cuối cùng Bạc Hàn Xuyên ở bên cạnh cũng lên tiếng, cùng lúc này, một quả táo đã gọi trắng tinh được đưa đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh vừa vui mừng vừa lo sợ.
Nhìn miếng táo nửa ngày trời cũng chưa duỗi tay ra nhận.
Bàn tay trắng nõn xinh đẹp của Bạc Hàn Xuyên lại lay cô hai cái, thấp giọng nói: "Nói chuyện lâu vậy rồi, không khát sao?".
Bà Bạc nhướng mày, cúi đầu nhấc lấy tách trà trên bàn trà, chậm rãi hớp vài ngụm, không hề lên tiếng.
Thẩm Ngân Tinh hoang mang nhận táo, lúc ấy không cẩn thận chạm trúng đầu ngón tay của Bạc Hàn Xuyên, hơi lạnh.
"Cảm ơn."
Cô cúi đầu ăn một miếng táo, tiếng "rột rột" lanh lảnh nghe có vẻ cực kỳ xuôi tai.
Trong con ngươi đen nhánh của Bạc Hàn Xuyên xẹt qua một tia lấp lánh, anh đặt dao gọt trái cây lên bàn trà, thuận tay lấy ra hai tấm khăn giấy, tỉ mỉ lau chùi năm ngón tay thon dài mảnh khảnh của mình.
CDI
Ở mức độ tinh tế như thế có thể dễ dàng nhận ra rằng bình thường anh thật sự chưa từng làm chuyện này bao giờ.
Nhìn thấy Thẩm Ngân Tinh ăn, trên gương mặt bà Bạc cũng phảng phất ý
cười.
Nhìn thấy trong con người của Bạc Hàn Xuyên, tuy bà cụ rất hài lòng nhưng cũng không giấu được ghen tị.
Nhiều năm như vậy mà bà cụ chưa từng được ăn táo do chính tay anh gọt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!