Bà cụ dừng một chút, vẻ mặt từ áu dần dần trầm trọng.
"Bà không muốn cháu trai mình biến thành một con rối chỉ xoay quanh mấy vấn đề gia tộc. Nó nên có tình cảm của chính mình, đây là quyền lợi mà từ khi sinh ra chúng ta đã có, dù là đau khổ cũng là quyền lợi của nó, đúng không?"
Thẩm Ngân Tinh hơi nghiêng đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang nghe điện thoại ngoài sân, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Mọi người chỉ nhìn vẻ ngoài hào hoa của anh, chứ mãi mãi không biết anh đã phải trải qua những chuyện gì.
Ngay cả cô, đôi khi cũng nghĩ không có chuyện gì anh không làm được.
Anh luôn luôn mang dáng vẻ hoàn hảo như vậy, vẻ ngoài vững vàng, lãnh đạm và sự thâm trầm đủ để chứng minh anh là người đàn ông có lực khống chế đáng sợ.
"Nha đầu Ngân Tinh, trên đời này không có ai hoàn hảo. Hàn Xuyên để không phụ sự kì vọng của cả gia tốc, đem công ty quản lý ngăn nắp trật tự. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó cũng hiểu rõ về chuyện tình cảm... Con nên thông cảm cho nó, chăm sóc nó một chút."
Thẩm Ngân Tinh mím môi: "Là anh ấy vẫn luôn che chở con..."
Nếu không có sự bá đạo cường thế của anh, cô và anh sẽ không phát triển được đến mức độ này.
Trong tình cảm, cô quá thụ động.
Bà cụ thở dài một hơi, giọng nói thấm thía: "Nha đầu, con phải biết nắm bắt."
Ngực Thẩm Ngân Tinh chấn động.
Lúc này Bạc Hàn Xuyên đã nghe xong điện thoại, thân hình cao lớn bước vào, ngồi xuống cạnh cô.
Một luồng khí tức trong trẻo và quen thuộc ấp đến, khiến nhịp tim của Thẩm Ngân Tinh đập rộn ràng.
Cô cúi thấp đầu, cố gắng che giấu gương mặt đỏ bừng.
"Sao thế?"
Bạc Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô, giọng nói mang theo sự quan tâm, lòng bàn tay hơi lạnh của anh đặt lên trán cô: "Có chỗ nào không thoải mái à?"
Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không có."
Gương mặt đỏ hồng xinh đẹp, lộ ra vẻ xấu hổ.
Bàn tay Bạc Hàn Xuyên hơi ngừng lại, đáy mắt hơi ám xuống, nhưng trên mặt vẫn không có vẻ gì khác lạ, anh tự nhiên thu tay về, sau đó cầm trái cây đã gọt xong đưa cho Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh nhận lấy, bỏ vào miệng.
Miếng dứa ngâm nước muối không bị khé, rất ngọt, cũng rất mọng nước.
Bạc Hàn Xuyên thản nhiên ngồi bên cạnh cô, hai chân vắt lên nhau, chống tay nhìn cô.
Ánh sáng chiếu lên gương mặt anh, hiện lên đường nét vô cùng tuấn mĩ, ngũ quan đối lập thâm thúy, đôi mắt đen của anh tập trung nhìn mặt cô.
Thấy cô ăn hoa quả, anh nhẹ nhàng hỏi.
"Ngon không?"
Thẩm Ngân Tinh vươn đầu lưỡi liếm môi, gật đầu: "Ngon lắm, anh có muốn ăn không?"
Bạc Hàn Xuyên lắc đầu, giọng nói ôn hòa trầm thấp: "Em ăn đi."
Lai Dĩnh đứng bên cạnh giải thích: "Cô Thẩm, cậu cả không thích ăn đồ ngọt."
Thẩm Ngân Tinh quay sang nhìn anh.
Bạc Hàn Xuyên nhìn chăm chú đôi môi ẩm ướt và sáng bóng của cô, anh khẽ cười.
"Cũng không hẳn vậy, chỉ là hơi kén chọn mà thôi."
Lai Dĩnh khó hiểu nhìn Bạc Hàn Xuyên. Không phải từ trước đến nay anh luôn ghét đồ ngọt à?
Sao bây giờ lại thành hơi kén chọn rồi...