Hứa Thanh Vy trừng cô: “Nếu cậu không đen tối, thì sao lại cố tính chọn mười hai giờ mới tuyên bố tin tức chứ!”
Thẩm Ngân Tinh cười mỉm, nhún vai không nói gì.
…
Nhà họ Thẩm.
Tô Vũ nhìn tấm hình trong điện thoại của Thẩm Tư Duệ, sắc mặt rất khó coi, đôi mắt nhìn cô ta tràn đầy hung ác và nham hiểm.
Advertisement
Từ trước đến nay, Thẩm Tư Duệ chưa bao giờ thấy Tô Vũ dùng dáng vẻ này nhìn cô ta.
Cô ta vội vàng ôm lấy cánh tay của Tô Vũ, kéo anh ta vào trong phòng ngủ.
“Anh Hằng, em thật sự không còn cách nào khác nữa...”1
Thẩm Tư Duệ ôm chặt eo của Tô Vũ, khuôn mặt uất ức khóc.
“Là tại chị ấy... tối hôm qua chị ấy quá quá đáng...”1
Con ngươi nguy hiểm của Tô Hằng đột nhiên lóe lên, chuyện đêm qua, quả thật là do Ngân Tinh làm quá mức.
Cô hoàn toàn không màng tới thể diện của nhà họ Thẩm và nhà họ Tô, làm anh ta và Tư Duệ xấu mặt như thế.
Nhưng mà, rốt cuộc thì do anh ta có lỗi với cô, dù cho cô có làm như thế thì anh ta cũng không oán giận cô!
Advertisement
Dù sao, chuyện tối hôm qua cô nói cũng đều là sự thật.
Sự việc thành ra như vậy, là không tránh được, tất cả là do chủ tịch Khương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Nhìn thấy Tô Vũ có chút dao động, Thẩm Tư Duệ tiếp tục nói:
“Anh Hằng, em là nghệ sĩ, Lam Vận vẫn phải dựa vào em để chống đỡ, bà nội đem tất cả hy vọng đều đặt hết lên người của em. Nếu như, tiếp tục để tình thế này phát triển xuống, em chỉ có thể bị phong sát, nếu như vậy thì Lam Vận cũng coi như xong đời rồi. Hơn nữa, nhất định Tô Thị cũng sẽ chịu ảnh hưởng! Rốt cuộc thì chị ấy cũng không phải là người của công chúng. Loại tin tức này, sớm muộn gì cũng bị dìm xuống thôi. Chỉ là vấn đề thời gian, giai đoạn này qua đi, cuộc sống của chị ấy sẽ quay về lại quỹ đạo bình thường, đúng không anh?”
“Anh Hằng, em cũng chỉ suy nghĩ cho mọi người mà thôi! Đúng vậy, có lẽ anh sẽ nghĩ em ích kỷ, nhưng nếu như lúc này em rộng lượng thì đời này của em coi như xong rồi. Bao gồm nhà họ Thẩm, nhà họ Tô, cả anh và cả chúng ta nữa...”
Con ngươi của Tô Vũ run rẩy mãnh liệt, nhìn những bức ảnh trong tay, còn ngươi hiện lên thần sắc phức tạp.
Anh ta trả điện thoại lại cho Thẩm Tư Duệ, sau đó đẩy Thẩm Tư Duệ ra khỏi lòng ngực mình.
Còn mình thì đi về hướng cánh cửa
“Anh Hằng, anh đi đâu vậy?”
Trong lòng Thẩm Tư Duệ vội vã, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
“Anh còn có vài việc cần phải xử lý, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Sắc mặt của Thẩm Tư Duệ trắng bệch, cô ta cắn lấy môi, nhìn bóng dáng Tô Vũ đang rời khỏi, vẻ mặt cô ta dần dần trở nên u ám.
...
Sắc trời có chút u ám, gió xuân không đến nỗi cắt da thịt, nhưng vẫn hơi lạnh.
Thẩm Ngân Tinh và Hứa Thanh Vy vừa mới tới dưới lầu công ty, điện thoại liền reo lên.
Cô đứng lại lấy di động ra, nhìn tên người gọi, trên mặt Thẩm Ngân Tinh vốn có ý cười, nhanh chóng biến mất, khuân mặt dần trở nên lạnh lẽo.
Nhìn một hồi, cô vẫn quyết định nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Ngân Tinh... bây giờ em đang ở đâu? Anh... anh muốn gặp em.”
“Nhưng tôi không muốn gặp anh.”
Lời nói lạnh nhạt như băng của Thẩm Ngân Tinh vừa mới phát ra, bên cạnh cô đã xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen.
Ngay sau đó cửa sổ xe liền chậm rãi hạ xuống.
Khuôn mặt của Tô Vũ nhìn cô, anh ta nhìn cô, khẽ cong môi nói: “Ngân Tinh...”
“Tô Vũ, anh...”
Hứa Thanh Vy vừa định nói gì đó đã bị Thẩm Ngân Tinh ngăn lại: “Cậu đi lên trước đi, tớ không sao...”
Hứa Thanh Vy ngưng lại một lát, thỏa hiệp: “Vậy cậu cẩn thận một chút nha!”
“Ừm.”
…
Thời tiết càng trở nên u ám hơn, một đợt gió xuân thổi lên chiếc áo sơ mi trên người của Thẩm Ngân Tinh, rất lạnh nhưng cũng mang tới vẻ xinh đẹp vô cùng.
Tô Vũ nhìn cô, rồi vứt điện thoại sang một bên, nói với Thẩm Ngân Tinh:
“Em lên xe đi...”
Thẩm Ngân Tinh lui về sau một bước, sắc mặt lạnh lùng: “Anh muốn nói gì?”
Nhận thấy được Thẩm Ngân Tinh không có ý định lên xe, Tô Vũ chỉ đành xuống xe, sau đó móc ra một tấm chi phiếu từ trong ngực ra đưa cho Thẩm Ngân Tinh.
Thẩm Ngân Tinh rũ mắt nhìn lướt qua thứ anh ta đang cầm trong tay, cười khinh hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
Sắc mặt của Tô Vũ phức tạp nhìn cô: “Anh đến đây là để xin lỗi em, những tấm ảnh trên mạng đó... là do anh đăng lên...”
Sắc mặt của Thẩm Ngân Tinh ngưng lại một chút, sau đó khẽ cười nói: “Là anh đăng lên sao?”