“Lúc trước cầu tôi cầu xin các người tin tưởng tôi, kết quả các người lại lựa chọn đè ép tin tức xuống. Giấu đầu lòi đuôi, tất cả mọi người cho rằng trong cuộc thi đấu dương cầm, tôi đã quyến rũ giám khảo!”
“Đến cuộc thi Thời Thượng, tôi lại bị chụp mũ đạo văn! Tôi nói đó là tác phẩm của tôi, Thẩm Tư Duệ khóc lóc nói là cô ta thức đêm làm ra, kết quả các người tin Thẩm Tư Duệ, mà không tin tôi..."
“Sau đó tôi bị trường học khai trừ học tịch, các người chê tôi làm mất mặt! Ném tôi ra nước ngoài ba năm chẳng quan tâm..."
Trong cổ họng Thẩm Ngân Tinh có chút chua xót, nhưng cô lại cực lực chịu đựng, ưỡn thẳng sống lưng, đôi mắt không thể che dấu bi thương, nhưng cũng vô cùng thản nhiên.
Advertisement
“Có phải chỉ cần tôi vừa khóc vừa nháo như những đứa trẻ khác, là các người sẽ chú ý và thương tiếc? Có phải các người cho rằng, các người làm đã đủ nhiều, đủ tận tình tận nghĩa rồi?”
“Nhưng các người có nghĩ tới, cũng chính các người... Đã chính tay đẩy tôi xuống vực sâu.”
“Lúc tôi cần các người nhất, các người lại không kéo một tay, lúc các người vinh quang nhất, có nghĩ đến chuyện phân cho tôi một chút không? Lúc này lúc các người sắp rơi vào đáy cốc, lại muốn tôi đỡ các người một phen, ép khô tác dụng cuối cùng của tôi ở nhà họ Thẩm, tôi đốt đến khô đèn, chiếu sáng lên các người?”
“Trên thế giới này, làm gì có chuyện tốt như vậy? Đừng xem người khác là kẻ ngốc, chúng ta cho nhau chút thể diện cuối cùng, không được?”
Thẩm Ngân Tinh nói hết cầu cuối, ánh mắt chỉ nhàn nhạt lướt qua Thẩm Minh Đăng ngồi trên ghế.
Advertisement
Chút mặt mũi cuối cùng cô để lại cho nhà họ Thẩm, chỉ có ông.
Nếu bọn họ muốn một phần thể diện này, thì tiếp đi!
Cho dù tiếp được hay không, cô và nhà họ Thẩm, sẽ không có bất kỳ quan hệ gì.
“Cuối năm tôi sẽ đến, buổi tiệc gia đình này... Các người tiếp tục đi.”
Thẩm Ngân Tinh nói xong, duỗi tay kéo ghế ra, xoay người rời ghế lô.
“Ngân Tinh!”
Thẩm Minh Đăng gọi Thẩm Ngân Tinh một tiếng, tự mình đẩy xe lăn đuổi theo!
“Ông nội, con giúp ông..."
Thẩm Tư Duệ không có lúc nào không biểu hiện ra dáng vẻ một đứa cháu ngoan ngoãn.
Vội vàng từ trên chỗ ngồi đứng lên!
“Không cần đến đây!”
Thẩm Minh Đăng gầm nhẹ một tiếng, khiến Thẩm Tư Duệ sợ tới mức muốn động cũng không dám động.
Thẩm Ngân Tinh bước nhanh ra ngoài hội sở, cô chán ghét không khí bên trong, vội vàng muốn rời đi nơi này.
“Ngân Tinh!”
Thẩm Minh Đăng vẫn đuổi theo Thẩm Ngân Tinh.
“Còn chuyện gì sao?”
Vẻ mặt Thẩm Ngân Tinh đạm mạc nhìn ông cụ ngồi trên xe lăn, giọng nói vẫn lạnh nhạt như vậy.
“Cháu đang trách ông nội sao?”
Giọng nói già nua vô lực lại mang theo bệnh trạng vang lên,
Thẩm Ngân Tinh nhắm mắt lại,
“... Liên hoan đêm nay, nếu không phải vì ông, cháu sẽ không tới... Cháu chỉ muốn biết, đêm nay ông hy vọng cháu đến đây, phải không?”
Thẩm Minh Đăng nặng nề thở dài một hơi, ông trầm mặc một lát, duỗi tay giữ chặt tay Thẩm Ngân Tinh, bàn tay vẫn mang theo vài tia ấm áp.
“Ông nội muốn tốt cho cháu, có vài chuyện..."
Trong lòng Thẩm Ngân Tinh chợt lạnh, tay cô hơi run rẩy, chóp mũi có chút chua xót.
“Ông nội, cháu tình nguyện cháu chỉ nhận được một cuộc điện thoại, nói với cháu, cháu và Tô Vũ chính thức giải trừ hôn ước, nhà họ Tô, nhà họ Thẩm muốn lấy đại cục làm trọng, bảo cháu lên mạng nói đơn phương đưa ra hủy hôn... Mặc dù cũng không dễ chịu, nhưng còn tốt hơn đêm nay nhiều!”