Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh bỗng nhiên không vui.
“Có mọi người lo cho công ty rồi, không tới lượt tôi. Bây giờ không có chuyện gì thì lập tức biến ngay cho tôi!”
Thẩm Tư Duệ vô cùng tức giận nhưng chỉ biết nghiến răng nghiến lợi.
“Chị à, dù thế nào đi nữa em vẫn mong chị sẽ đến. Nói cho cùng thì chúng ta cũng là người một nhà…”
Advertisement
“Hôm nay cô tới đây là quyết tâm để tôi chán ghét cô phải không?”
Thẩm Ngân Tinh ném chiếc đũa trên tay xuống bàn một cái “cạch”, thu hút được rất nhiều sự chú ý của nhiều người trong nhà hàng.
Thẩm Tư Duệ run rẩy dựa người vào lòng của Tô Vũ.
Tô Vũ lập tức bước tới đứng trước Thẩm Tư Duệ, bảo vệ cô sau lưng trong tư thế an toàn.
Anh ta không nói gì, nhưng ánh mắt đã khiến Thẩm Ngân Tinh chán ghét.
Advertisement
Nhìn ánh mắt của Thẩm Tư Duệ giống như một nàng bạch tuyết, sau đó nhìn cô như một mụ phù thủy xấu xa đang làm điều ác vậy.
Dương như cô đã từng thấy đôi mắt phòng thủ ấy từ rất lâu về trước!
“Tư Duệ, chúng ta đi trước.”
Tô Vũ biết Thẩm Ngân Tinh đang tức giận, họ mà ở lại đây sẽ càng khiến cô tức hơn, không làm được gì mà còn mất mặt.
Thẩm Tư Duệ cắn môi nhìn bộ đồ đắt tiền mà Thẩm Ngân Tinh đang mặc, không có nhãn hiệu, cô ta nhíu mày, đợi Tô Vũ đi xa hơn, lập tức lấy tách trà đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh đổ hết lên người cô.
Kết quả, một bàn tay của đối phương vươn tới cầm lấy tách trà trước, đồng thời nắm lấy cổ tay cô ta.
Tô Vũ bỗng cảm thấy có cảm giác hơi nóng ở dưới chân, nhìn xuống thấy Hứa Thanh Vy cầm một tách trà rỗng, cắn môi kinh ngạc nhìn anh ta: “Ôi, thật ngại quá, tôi không cố ý.”
“Cô…”
Tô Vũ nhíu mày, bộ dạng này của Hứa Thanh Vy rõ ràng là cố ý.
Khuôn mặt Hứa Thanh Vy chợt lạnh lùng, cô ấy đứng dậy khỏi vị trí của mình: “Sao thế? Anh không tin à?” Hứa Thanh Vy cười nhạo nhìn Thẩm Ngân Tinh: “Kỳ lạ thật đấy, tôi nghĩ là tôi đã diễn giống như Thẩm Tư Duệ rồi, tại sao kết quả lại khác biệt lớn như vậy chứ?”
Thẩm Ngân Tinh nhìn anh ta đầy vẻ chế nhạo, không nói gì, chỉ là cô nắm cổ tay Thẩm Tư Duệ càng ngày càng chặt.
Sắc mặt Thẩm Tư Duệ tái nhợt, cô ta cảm thấy tay mình sắp bị bóp nát tới nơi rồi.
“Đau quá….” Cô ta càng giãy giụa thì càng đau, Thẩm Ngân Tinh nắm chặt hơn, cô ta không nhịn được hét lên.
Tô Vũ quay lại nhìn thấy cảnh này, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Ngân Tinh, em làm gì vậy?”
Thẩm Ngân Tinh liếc anh ta một cái, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, cầm chén trà lên chậm rãi rót một chén.
“Không biết em gái muốn làm gì mà lại duỗi tay ra? Nếu khát, ở nhà hàng này không thiếu nước đâu.”
Tô Vũ nhận ra người đang không ngừng đưa tay ra kia là Thẩm Tư Duệ.
Anh ta quay đầu lại liếc Thẩm Tư Duệ một cái, đôi mắt sâu thẳm.
Thẩm Tư Duệ cảm giác như lòng mình thắt lại, nhanh chóng nói: “Em… em khát, em…”
“Nói sớm không phải tốt hơn sao?” Thẩm Ngân Tinh vừa nói xong, cầm lấy tách trà, ánh mắt như lưỡi dao nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Ngân Tinh!”
Tô Vũ nhíu mày, anh ta đã thấy Thẩm Ngân Tinh tạt nước hai lần rồi, liệu lần này có bắn tung tóe nữa hay không?
“Tôi mời cô uống trà.”
Thẩm Ngân Tinh phớt lờ Tô Vũ, trực tiếp nâng tay của mình lên, đưa tách trà lên miệng của Thẩm Tư Duệ…