Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đang lờ đờ, giọng nói đẫm hương rượu.
Cô muốn rụt người lại nhưng cằm bị anh giữ, không chịu thả tay.
“Vừa rồi không tính, làm lại lần nữa đi!” Bạc Hàn Xuyên không chịu thua.
Cô nhíu mi, không vui.
À có lẽ phải nói là rất tức giận!
Advertisement
Kết quả của việc giận là cô cáu kỉnh đập mạnh vào môi anh, cơn đau nhói trên khóe môi.
Sau đó, cô ngọ nguậy trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ!
Bạc Hàn Xuyên liếm vào vách trong khóe môi, nồng nặc mùi máu.
Kết quả này có thể coi như là mỹ mãn, nhưng không lâu sau, anh lại bất mãn.
Cái cô nàng này, say rồi không phân biệt được ai với ai à?
Ai muốn gì thì làm nấy?
Hôm nay là anh, nhưng nếu không phải anh thì sao?
Advertisement
Hàng chân mày rậm của anh hơi nhíu lại.
Cô say rượu thì có vẻ rất dễ bị sói tha đi.
Anh nhìn cô gái ngủ ngon lành trong lòng mình, nhấn từng chữ.
"Thẩm Ngân Tinh, anh là ai?"
Thẩm Ngân Tinh hơi cựa quậy trong vòng tay của anh, lầu bầu.
“Bạc Hàn Xuyên..."
Thế còn được!
Bạc Hàn Xuyên cười thầm.
“Ừm!”
“Anh lộn xộn quá!”
"..." Trong xe im lặng.
Thật lâu sau, Bạc Hàn Xuyên bật cười!
Dám kêu anh lộn xộn?
Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người không thích anh như thế này.
Thôi bỏ đi, quan tâm làm gì?
Ai bảo anh lại thành con sói đói như vậy?
Đầu lưỡi lại chạm vào nơi khóe môi bị rách một lần nữa.
Cô nàng này quả là thất thường!
Thím Trương đứng ngay cửa một lúc lâu rồi, ban đầu thấy Du Văn xuống xe, bà ấy có hơi tò mò, sao không qua mở cửa xe cho cậu chủ và cô Thẩm?
Sau đó, bà ấy nghĩ có lẽ cậu chủ sẽ tự mình xuống xe, nhưng sau một lúc cũng không có động tĩnh gì.
Lúc tối nhận điện thoại, nói chuẩn bị hai cốc trà giải rượu, trà thì pha rồi nhưng người thì chưa chịu xuống xe?
Mấy lần muốn xuống tự mở cửa nhưng thím Trương biết, trong xe có cậu chủ và cô Thẩm.
Lỡ như cắt ngang chuyện tốt của hai người họ, chưa nói tổn thương gì đến thân thể, đầu tiên là sẽ ngại lắm!
Cứ đứng đó gần một tiếng đồng hồ, thím Trương bỏ cuộc! Quay về phòng mình. Ai dà, lớn tuổi rồi, đấu không lại mấy đứa trẻ đâu!
Sáng sớm hôm sau.
Thẩm Ngân Tinh nằm trong lòng Bạc Hàn Xuyên, chầm chậm mở mắt.
Cảnh hiện ra, không giống trong phòng.
Cô giơ tay dụi mắt, nhìn kỹ lại thì thấy mình vẫn còn ở trong xe.
Nhìn ngoài của xe, sắc trời sáng rõ, bao quát xung quanh trang viên, cảnh sắc đẹp đến mức thân thuộc.
Thẩm Ngân Tinh hơi ngạc nhiên, cô ở trong xe cả đêm?
“Dậy rồi à?” Bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn, khiến cô tỉnh hẳn.
Cô quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Bạc Hàn Xuyên đẹp như tranh rọi thẳng vào mặt mình.
Cô ngây người một lúc lâu, lại phát hiện ra người mình nằm gọn trong lòng anh, theo phản xạ, cô đẩy anh bật dậy.
Cộp! Đầu cô va trúng trần xe, cảm giác này cô không xa lạ gì, say rượu!
Đừng trách phản ứng cô chậm, đây là lần đầu tiên cô ngủ trong xe cả đêm, chưa nói còn nằm trong lòng đàn ông, ngủ quên trời quên đất!
“Chúng ta… Ức, hít!” Cô vừa mở miệng, khóe môi chợt đau khiến cô phải hít vào một hơi.