"Cho dù điều tra thì sao? Cậu hai đã không thể đứng lên nổi nữa, chẳng khác gì là một quân cờ bỏ đi. Huống chi, dù bọn họ biết là ai làm thì bọn họ cũng có ý định giao gia sản nhà mình vào tay cậu cả thôi"
"Mợ à, nói thật, trước khi kết hôn với mợ, cậu hai chưa bao giờ nở nụ cười, vụ tai nạn xe cộ diễn ra năm năm trước đã khiến cậu hai trở nên sớm nắng chiều mưa, không ai dám đi tới nói chuyện với cậu ấy cả..."
Phải nói là sự xuất hiện của Mộc Mai đã thay đổi Cố Văn, cô ta hy vọng Mộc Mai có thể làm bạn bên cạnh Cổ Văn suốt đời.
"Hóa ra là như thế, trước đây tôi cũng không hiểu rõ anh ấy lắm."
Mộc Mai không khỏi nhớ tới một ngày nào đó vào năm năm trước, cô bị người nhà họ Mộc đuổi đi nên mới phát hiện rời xa cái gia đình kia thì rất khó sống. Nếu không phải bị ép đến không còn đường lui nữa, Mộc Mai cũng sẽ không vực dậy đối
đầu khó khăn để biến thành tính cách như ngày hôm nay.
Hai người bọn họ thật đúng là cùng cảnh ngộ, nhưng điều duy nhất đáng được ăn mừng ở đây là cô may mắn hơn Cố Văn nhiều, cô có được đôi chân hoàn chỉnh, còn Cố Văn thì lại không.
"Chị An, tôi biết chị muốn nói gì, chị yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay Cổ Văn ra đâu. Nếu chúng tôi đã kết hôn, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy."
Sau khi chị An nghe thấy thể trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa, cô ta quả nhiên không có nhìn lầm Mộc Mai.
Có lẽ Mộc Mai chính là một bước ngoặt của Cổ Văn.
Vào buổi tối, Mộc Mai và Cố Văn đã gọi điện video với nhau, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú người đàn ông trong video, Mộc Mai hỏi: “Anh đi công tác bao lâu?”
“Nửa tháng. Từ khi rời đi đến bây giờ đã ba ngày, theo thường lệ thì sẽ mất khoảng nửa tháng.
Trong mắt Mộc Mai có một tia ảm đạm: “Sẽ lâu như vậy sao?”
Hai người họ ở bên nhau rõ còn chưa được hai tháng, từ sau khi người đàn ông này không ở nhà, cô cảm thấy có chút không quen.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!