"Đương nhiên." Cố Văn trả lời.
"Nếu đã có thể vào công ty nhà họ Cố, vậy thì đâu có liên quan đến nhà họ Mộc chúng ta. Ba đúng là uổng phí lòng tốt rồi, người ta vốn chướng mắt nhà mình, sao có thể đến công ty nhà họ Mộc làm việc chứ?"
Mộc Diệp đứng cạnh và nói với vẻ khinh thường. Con nhỏ kia có thể vào công ty nhà họ Cố không phải nhờ Cổ Văn sắp xếp sao, nhưng đừng quên hiện giờ Cổ Nam mới là gia chủ của nhà họ Cổ. Đến lúc đó cô ta muốn trừng phạt ai thì không phải dễ như trở lòng bàn tay sao.
"Nếu đã vậy thì đành phiền con săn sóc Mai nhé." Mộc Đoàn cư xử với Cố Văn vô cùng khách sáo, điều đó làm Mộc Mại hơi mất tự nhiên.
Tuy hồi nhỏ quan hệ giữa cô và ông nội khá tốt, nhưng sau khi cô bị chú ruột đuổi ra khỏi nhà, thái độ của ông nội quay ngoắt 180 độ, mà thái độ vừa rồi ông ta có đôi phần yêu mến như hồi cô còn nhỏ.
Lúc ăn trưa, trên bàn cơm cũng có thêm vài món mà Mộc Mai thích ăn. Mấy năm qua cô vẫn luôn bôn ba bên ngoài, không có thời gian ăn những món này, hôm nay vô cùng nhớ nhung cảnh tượng năm đó, khi cha mẹ cô còn khỏe mạnh.
Cánh mũi Mộc Mai chua xót, cô ra sức cúi đầu, không để mình rơi nước mắt trước mặt mọi người.
Nhưng dáng vẻ này của cô lại khiến Mộc Diệp ghét bỏ: "Mày ăn ngấu nghiến như chưa từng được ăn. mấy trăm tiếp vậy, nhìn có chỗ nào ra giáng một cô chủ không?”.
Mộc Mai cũng nhịn không để nước mắt rơi nữa, đương nhiên cô không bị ả đàn bà này làm cho tức giận. Nếu không vì nhìn cảnh nhớ người, cô tuyệt đối sẽ không để cho phép ả đàn bà này ham vui một chốc.
Cố Văn đột nhiên bật cười: "Cụ Mộc à, cháu gái ông thẳng thắn thật đấy, đúng là làm người ta bội phục. Cư xử với em gái mà có thể ăn nói như vậy, nếu đổi thành với người khác, e rằng sẽ càng cất bước hiên ngang"
"Do tôi dạy dỗ không tốt, hy vọng cậu đừng lấy làm phiền lòng." Mộc Đoàn nói xong thì trợn mắt với Mộc Diệp, Mộc Diệp đành tức tối ngậm miệng.
Sau khi ăn xong, Cổ Văn bị gọi ra ngoài sân chơi cờ với Mộc Đoàn.
Mộc Mai không đi theo mà một mình ngồi trên ghế sofa xem TV, nhưng cô không có tâm trạng xem nội dung trên màn hình.
Mộc Diệp từ trên lầu xuống, thấy Mộc Mại vẫn chưa đi, cô ta bèn ngồi xuống ở phía đối diện: "Chẳng biết vì sao mà con rệp đến nhà mãi không đi, tưởng mình là cô chủ, muốn ở đây lâu hay sao ấy."
Dù Tô Ngọc Vân cảm thấy Mộc Diệp ăn nói không ổn nhưng vẫn coi như chẳng thấy, bà ta không
thích Mộc Mai, cho nên bà ta không cần phải tiếp tục giả vờ trước mặt cô.
"Mẹ, mẹ có cảm thấy trong nhà chúng ta bốc mùi gì không? Gay mũi lắm ấy." Mộc Diệp bắt đầu chỉ cây dâu mắng cây hòe, rõ ràng muốn đuổi Mộc Mại ra ngoài.
Mộc Mai đặt remote lên bàn trà, quay sang nhìn Mộc Diệp: "Lẽ nào chị cũng thấy mùi này khó ngửi? Tôi cũng ngửi được mùi khai mà chẳng biết ở đâu, đặc biệt là sau khi nghe chị nói chuyện, mùi đó càng nồng hơn."
"Mộc Mai, mày đừng tưởng tạo cho thể diện mà lên mặt. Đừng quên bây giờ mày đang ở nhà ai, nếu mày chọc giận tạo, tạo sẽ sai người ném mày ra ngoài."
"Trước khi bất động sản thay đổi, đây còn là nhà tôi đấy. Nếu không phải nhà các người cưỡng ép vào ở, căn nhà này hẳn là của tôi"
Mộc Mai nói chuyện đúng mực, không phải Mộc Diệp muốn phân rõ sao? Cô cũng phải nói rõ ràng cho cô ta biết.
Sau khi cha cô qua đời, cả nhà họ vội vã nghĩ cách đổi lấy thêm nhiều tài sản, cổ phần của cha cô trong công ty đều được chuyển tới tay Mộc Sĩ.
Năm đó cha cô quản lý công ty rất được, vì vậy ông nội cho cô sáu phần trăm cổ phần công ty nhà họ Mộc. Sau khi cha qua đời, mọi thứ cũng theo đó tan thành mây khói.
"Mày..." Mộc Diệp định nói gì đó nhưng Tô Ngọc Vân đã dằn cô ta lại, sau đó từ tốn nói chuyện: "Mấy ngày không gặp, Mộc Mai trở nên nhanh mồm nhanh miệng nhỉ, đúng là khiến thắm nhìn với ánh mắt khác xưa"
"Cảm ơn thím đã ngợi khen, bởi vì trước đó thím không nhìn rõ bộ mặt của tôi thôi." Dù sao bây giờ không có ông nội ở đây, Mộc Mai cũng chẳng muốn diễn kịch với những người này.
Nụ cười của Tô Ngọc Vân bỗng cứng đờ, bà ta không khỏi nhíu mày. Quả nhiên cô gái này khác trước rất nhiều, chẳng lẽ vì kết hôn, bị kích thích nên mới trở thành như thế sao?
Tô Ngọc Vân kiềm nén lửa giận, cầm quả táo và đưa cho Mộc Mai: "Thím biết lòng con chịu ấm ức, nhưng chúng ta đều thấy cậu hai nhà họ Cố đối xử với con không tệ, xem như con vớ được món hời lớn rồi. Hơn nữa vừa rồi Cổ Văn đã nói sẽ tìm việc cho con, sau này hai người có thể bình yên vô sự kiếm tiền. sống qua ngày"
"Nói như thím thì sống những ngày tháng như vậy cũng không tệ, hay là tôi với Cố Văn ly hôn, để chị họ gả cho Cố Văn nhé"
"Mày... Mày nói bậy, Mộc Mai! Nếu mày còn dám nói hươu nói vượn, tạo không ngại vả nát miệng mày đầu"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!