Chương 17: Nói chuyện
"Cút!"
Sở Phong cũng không thừa lời nữa, lạnh lùng liếc mắt nhìn, người phụ nữ sợ hãi tới mức nhanh chóng buông tay.
Loại đấu giá từ thiện kiểu này đối với bọn họ không mấy ý nghĩa, chỉ là tô điểm bên ngoài mà thôi, dẫn theo người phụ nữ bên cạnh cũng chỉ để bớt buồn chán, thế nhưng bây giờ, anh ta chẳng muốn đoái hoài đến người phụ
nữ này nữa.
“Đã nói với cậu đừng dẫn phụ nữ đến mà, phụ nữ đều toàn là phiền phức, cậu vẫn không chịu nghe.” Lăng Khải cười nhạo một tiếng rồi đứng dậy đi ra
ngoài.
Lăng Khải cũng bật cười khanh khách, nhìn với vẻ bất lực. Sở Phong trừng mắt, "Tôi đâu biết người phụ nữ này tóc dài nhưng kiến thức lại hạn
hẹp như thế đâu? Vậy mà cũng có thể trách tôi được sao?"
Một vài người đến hội trường, Cố Văn đã dẫn cô vợ bé nhỏ của anh vào hội trường, xung quanh trở nên ảnh đạm vắng lặng, không có ai đứng cùng hai người họ.
"Ấy chết, tôi đi đây! Sao trước đây không phát hiện ra vợ của Cố Văn lại xinh đẹp như vậy? Hôm nay vừa nhìn thấy cô ấy, tựa như tiên nữ, không hề tầm thường!" Sở Phong nhìn thẳng vào ánh mắt đó, từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào thuần khiết và có khí chất đến như vậy.
Chút thuần khiết đó không hề dựa vào trang phục đang mặc, mà chính là bản chất thuần khiết, tính cách đơn thuần này mà người khác vĩnh viễn
không bao giờ có thể học hỏi được.
Lăng Khải VỖ VỖ Sau đầu Sở Phong: "Nhìn cái gì mà nhìn, đó là vợ của Văn. Thằng nhóc nhà cậu dám chọc gậy bánh xe không?"
“Tôi đâu dám!” Sở Phong thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm nói: "Ánh mắt của tên nhóc Văn này vẫn rất tốt lại rất xảo quyệt, nham hiểm như vậy.”
Cố Nam cũng đã đến hội trường, xung quanh là một nhóm đông người nịnh nọt. Anh ta nghiêng người liếc mắt nhìn Cổ Văn, sau đó liền thu hồi ánh mắt, vốn không coi anh ta ra gì.
Cho dù trước đây Cổ Văn từng có những thủ đoạn khiến người ta sợ hãi, nhưng chắc chắn bây giờ điều đó thật vô dụng.
Trong lòng những người cậy quyền thế vây quanh đó cũng đều nghĩ như vậy, Cổ Nam là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, rất có giá trị trong việc mượn hơi và kết thân.
Cố Nam rất hưởng thụ những lời tâng bốc này, tất cả đều đối đãi rất lễ nghĩa, trả lời một cách lịch sự. Mặc dù Cố Văn không phải là mối đe dọa với anh ta, nhưng nếu anh ta có thể mượn tay những người này để khiến cho Cố Văn mất mặt, anh ta cầu còn không được.
Mọi thứ đã không còn như của năm năm về trước, Cố Văn, anh có bản lĩnh, tương lai sau này sống cũng phải dựa vào những đồng bố thí của tôi thôi. Không phải sao?
Sau khi hạ cánh máy bay, Mộc Đoàn vội vã chạy đến hội trường, lúc này cũng nhìn thấy Mộc Mai đứng cạnh Cố Văn.
Mộc Đoàn cau mày, trước đây ông đã nghe được, Mộc Sĩ gả Mộc Mai cho Cố Văn, lúc đó ông đang ở nước ngoài, nếu biết trước được chuyện này, ông nhất định sẽ phản đối cuộc hôn nhân.
Nhưng Mộc Đoàn đã có kinh nghiệm trong thương trường đã lâu, biết
nên đối nhân xử thể như thế nào, trực tiếp đi thẳng tới trước mặt hai người họ, trên mặt không nhìn ra vẻ khinh bỉ cùng với sự hờ hững khác người, trái lại còn bình tĩnh như thường.
Mộc Mai nhìn thấy ông nội của mình, trong lòng có chút cảm giác không thể nói thành lời, khi còn nhỏ, ông nội đối xử với cô rất tốt, có cái gì tốt đều sẽ hướng về mình, chỉ là sau này ba mất, mẹ bị thím hãm hại phá hủy danh tiếng, ông nội lúc này mới chán ghét mẹ con cô đến như vậy.
Thế nhưng, Mộc Mai vẫn bày ra vẻ mặt lễ phép vẫn nên có với Mộc Đoàn: "Ông nội, ông trở về khi nào thế?"
"Vừa mới về."
"Dọc đường đi ông có một không?"
"Vẫn ổn!"
Trên mặt Mộc Đoàn không có một chút biểu cảm, giọng nói cũng không nghe rõ được vui hay giận.
Nhưng chung quy lại, ông vẫn không hài lòng với cuộc hôn nhân của cháu gái, nói chuyện một cách gượng gạo, thể hiện rõ thái độ không hài lòng.
"Ông nội không vui sao, là ai đã làm chuyện gì chọc giận ông đấy ạ?” Mộc Mai biết rõ vẫn cố ý hỏi.
Nghĩ đến hai người Mộc Diệp và Mộc Sĩ sớm đã nói cho ông nội biết chuyện cánh cửa chính bị phá, ông nội chắc hẳn đã đến đây tìm hai người họ để hỏi tội.
Mộc Đoàn lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Cả nhà họ Mộc ai có thể chọc tức được ông, Mộc Mai, chuyện ngày hôm nay, ông để cho con nhớ trước, bây giờ ông có chuyện muốn tìm Văn."
Mộc Mai gật đầu, sau đó liền ngồi xổm xuống liếc nhìn Cố Văn: "Một lúc nữa sẽ bắt đầu đấu giá, em muốn đến bên kia ăn chút gì đó, anh và ông nội
cứ nói chuyện vui vẻ nhé"
Mộc Đoàn có vài lời không muốn Mộc Mai nghe thấy được, Mộc Mai cũng biết điều, chủ động nhường chỗ cho hai người họ ở lại nói chuyện.
Cô không biết giữa Cố Văn với Mộc Đoàn có gì khúc mắc, nhưng có lẽ Mộc Đoàn cũng nghĩ giống như những người khác, sẽ không để Cố Văn nể
mặt, trong lòng cô vẫn có chút lo lắng rằng Cổ Văn vì mình mà sẽ cố nén chịu không đánh trả, cuối cùng chịu đựng sự oan ức.
Sở Phong bước lên phía trước, nói với vẻ châm chọc: "Vị này là tổng giám đốc Mộc, đã lâu không gặp. Nghe nói gần đây nhà họ Mộc các người rất oai phong"
“Cậu Phong quá khen rồi” Mộc Đoàn cũng không tức giận, chẳng qua là nghe không ra ý tứ trong lời nói của cậu ấy, trực tiếp trả lời như vậy làm cho Sở Phong không biết nên nói cái gì tiếp theo.
“Sở Phong” Cổ Văn mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Mộc Mai đang rời đi, “Cậu đi cùng với cô ấy thì đừng để người ta bắt nạt cô ấy, nếu không tôi sẽ lấy cậu ra để hỏi tội”.
Sở Phong:"..." Lão đại, có thể giữ cho tôi chút thể diện được không? Tôi trở thành vệ sĩ riêng của cậu từ khi nào vậy?
Trong lòng nghĩ thì như vậy nhưng vẫn đuổi theo nói: "Chị dâu, chị vẫn chưa quen chỗ này, để em dẫn chị đi xem chung quanh."
Thấy hai người họ đi thật xa, Cố Văn mới cùng Mộc Đoàn đến một góc không có ai.
“Ông Mộc, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” Cố Văn dường như không hề coi Mộc Đoàn là người bề trên của mình, mà trái lại giống như nói với một người bình thường.
“Tại sao cậu lại cưới Mộc Mai mà không phải là Mộc Diệp?” Mộc Đoàn đi
thẳng vào vấn đề, lúc đầu ông đích thân ký tên vào giấy hôn ước, thông gia hai bên tiến hành hôn lễ nên là Cố Văn và Mộc Diệp .
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!