Thịnh Hàn Ngọc đang yên đang lành lại bị ăn đầm, Giản Nghi Ninh còn ra chiều bị oan nhất
Thật lâu sau.
Hai người thở hồng hộc ngã ngồi trên nền đất, nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn.
Ngọc.
Nhưng hôm nay anh ấy vô cùng nóng nảy, ra đòn nào là hiểm đòn đấy, hơn nữa Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy có điểm nào đó không đúng, hình như là có sự hiểu lầm, không giống như cách hai người nghĩ là đối phương đã bày mưu tính kế với mình, nên anh cũng giơ cao đánh khẽ, đánh theo kiểu bất phân thắng bại.
Ngọc nói.
Giản Nghi Ninh đưa tờ giấy ra trước mặt anh: "Tự đọc đi."
Ngoài những lời cảm ơn mà cô viết ở phía trên, thì phía dưới cùng Thời Du Huyên có viết dòng chữ: Người kia đã nói là anh cho cô ta biết tôi đang ở đây, tôi không trách anh, hai người vốn dĩ là người một nhà với nhau mà, ngoảnh mặt đi vào cũng là chuyện bình thường.
Công ty vốn dĩ đã từng là tên của các anh, giờ tôi trả lại nó cho các anh.
A Ninh, tạm biệt.
Còn nữa, nhờ anh chuyển lời tới Thịnh Hàn Ngọc, tôi chúc anh ta và Giản Di Tâm trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!
Không cần tìm tôi nữa, tôi sẽ sống thật tốt.
Thời Du Huyên xin phép từ biệt tại đây.
"Hu hu hu..."
Một người đàn ông cao lớn như Giản Nghi Ninh giờ lại ngồi khóc trông chẳng khác gì trẻ
con.
Anh ấy vừa khóc vừa nói: "Tôi không có nói mà, tôi chưa từng nói cho ai hết... Hu hu hu, Thịnh Hàn Ngọc, anh quá nham hiểm, nhất định là anh đã gọi tôi tới, rồi nhân lúc đó phải người đến kích động Ảnh Tử, châm ngòi ly gian quan hệ của chúng tôi."
Thịnh Hàn Ngọc nhìn anh ấy, lần đầu tiên phát hiện ra có người nhìn bên ngoài thì rất thông minh, nhưng trong đầu thì úng nước!
Nếu anh tìm được Huyên Huyên thì còn cần phải châm ngòi ly gián nữa sao? Cử trực tiếp đưa cô đi là được rồi.
“Anh đã nói với ai chỗ này chưa?" Anh nhìn lại tờ giấy một lần nữa, phát hiện ra điểm mấu chốt.
Giản Nghi Ninh thề thốt: "Tôi chưa nói với ai cả, chưa từng nói với một người nào hết, nếu tôi nói dối thì cả đời này tôi sẽ không giành được người yêu về cho mình."
“Cũng không nói với chị cậu luôn sao?"
“Không nói."
“Không phải chứ, anh có ý gì?"
Giản Nghi Ninh không khóc nữa, anh ấy ngước mặt qua nhìn.
Hai người đàn ông cao lớn mặt mũi bầm dập vừa đánh đấm nhau như gà chọi nay bỗng đổi hướng, xúm lại bàn về nội dung tờ giấy.
“Tôi bảo đảm là chưa nói bất cứ cái gì với Giản Di Tâm cả, tôi không có lý do gì để nói với chị ấy hết." Giản Nghi Ninh giơ tay phải lên, làm động tác thề thốt.
Thịnh Hàn Ngọc lôi điện thoại anh ấy ra: "Cậu gọi điện hỏi thử đi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!