Vẫn là quản gia đẩy đẩy cô, nói với cô: “Hay là cô chủ đi lên xem thử đi, tôi cảm thấy đây không phải lời của cậu chủ nói, nói không chừng là có người đang giở trò.”
Đúng vậy, chắc chắn là có người giở trò.
Thời Du Huyên được nhắc nhở mới hồi phục tinh thần lại một chút, nhanh chân bước lên tầng.
Quản gia sợ cô có gì sơ xuất cũng vội vàng đi theo.
Giọng nói truyền ra từ căn phòng mà trước đây cô từng ở, cửa không đóng kỹ, còn hở ra một khe nhỏ.
Thời Du Huyên không cần mở cửa, từ khe hở cô đã có thể nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc tay cầm hoa hồng đỏ rực, hướng mặt về Giản Di Tâm đọc lời thề đã thuộc lòng!
Khuôn mặt Giản Dị Tâm tràn đầy hạnh phúc, giọng nói nhỏ đến mức bắt được ra nước: “Em đồng ý! Em đồng ý cả đời này chỉ có đôi ta, anh và em, hai chúng ta sẽ cùng nhau sống hạnh phúc cả đời.”
“Cạch!”
Thời Du Huyên đẩy mạnh cửa, sắc mặt trắng bệch.
“Huyên Huyên, sao em lại ở đây?” Thịnh Hàn Ngọc thốt ra, nhanh chóng nhét hoa vào lòng Giản Di Tâm rồi đi qua nói: “Huyên Huyên, em nghe anh giải thích đã..”
Giản Di Tâm từ đằng sau ôm chầm lấy anh: “Hàn Ngọc đừng đi, anh không thể bỏ em lại được.”
Thời Du Huyên quay người chạy ra ngoài.
Giải thích cái gì, có gì để giải thích nữa chứ?
Đã không cần chứng minh bất cứ điều gì nữa, tất cả đã bày ra trước mắt rồi, chính mắt cô đã nhìn thấy.
Thậm chí Thịnh Hàn Ngọc còn không đuổi theo cô, anh còn đang bị Giản Di Tầm quấn lấy.
Thời Du Huyên cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, từ đầu đến cuối vẫn là một con ngốc.
Cô còn để Giản Dị Tâm ở ngay trước mắt, để cô ta lộ ra bản chất thật?
Đúng rồi, mục đích thật của cô ta đã lộ ra rồi, nhưng người đàn ông của cô cũng bị cô ta cướp mất rồi.
Thời Du Huyên định xuống lầu, nhưng vừa đến đầu cầu thang thì phía sau lưng có người đẩy mạnh cô. “Á!” Cô kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã lăn xuống cầu thang.
Bệnh viện số một Giang Châu.
Phòng phẫu thuật.
“Huyên Huyên, Huyên Huyên, em nhất định phải cố gắng lên!”
Thịnh Hàn Ngọc nắm chặt tay VỢ, trên người toàn là vết máu, là máu từ dưới người Thời Du Huyên chảy ra. Bác sĩ nói có khả năng không giữ được đứa bé, nhưng dường như anh không để ý.
Không để ý đứa bé, chỉ quan tâm đến vợ mình.
Thời Du Huyên từ lúc bị ngã từ cầu thang xuống liền bắt đầu chảy máu. Ban đầu cô còn yếu ớt cầu xin anh, cầu xin anh mau chóng đưa cô đến bệnh viện, cứu lấy đứa bé!
Anh ôm lấy cô lên xe, giúp cô kiên trì, nói với cô: “Con của chúng ta chắc chắn sẽ không sao đâu.”
Sắc mặt cô ngày càng trắng nhợt, đau đến mức mồ hôi không ngừng tuôn ra, lấm tấm đầy trán. Mặc dù vậy nhưng cô vẫn không quên nói lại: “Là con của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Anh thấp giọng giải thích cho cô, nhưng cô không nghe thấy được, cô đã ngất đi vì đau đớn.
“Anh Thịnh, mời anh ra ngoài, chúng tôi phải làm phẫu thuật làm sạch tử cung cho bệnh nhân” Bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đứng trước mặt anh, mời anh ra ngoài.
Đèn thông báo bên ngoài phòng phẫu thuật đã được bật, bác sĩ, y tá và bác sĩ gây tê đều đã sẵn sàng làm việc.
“Nhất định phải làm sạch tử cung sao?” Ánh mắt Thịnh Hàn Ngọc khẩn cầu chăm chú nhìn bác sĩ, giọng điệu cũng nhẹ nhàng trước nay chưa từng có: “Cầu xin anh đừng nạo sạch tử cung được không? Nếu có thể giữ được đứa bé, anh yêu cầu gì tôi cũng làm được.”
Trong lòng anh đoán được nếu như không giữ được đứa bé, cô chắc chắn sẽ không ở lại bên anh nữa.
Thời Du Huyên bề ngoài tỉnh tình trẻ con, tính cách tùy tiện nhưng một khi đã quyết định thì có tám con ngựa cũng không kéo lại được!
Có đứa bé, mối liên hệ giữa hai người không thể dứt bỏ được, nhưng nếu như đứa bé không còn nữa, hai người bọn họ cũng không còn gì cả.