Cô phải về báo tin tốt này cho Thịnh Hàn Ngọc, anh rất thích trẻ con. Mặc dù bên ngoài luôn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy trẻ con của nhà người khác, lúc nào anh cũng nhìn thêm vài lần.
Thịnh Hàn Ngọc từng nói với cô không dưới một lần, mong muốn có cục cưng nhỏ của hai người, tính cách của con trai phải thông minh lanh lợi giống cô, con gái thì phải xinh đẹp thông minh như cô.
Thời Du Huyên hỏi: "Tại sao lại giống em hết? Là vì anh không muốn gánh trách nhiệm đúng không? Đứa bé đâu phải do một mình em sinh ra, anh không thể giống những người bố không chịu trách nhiệm khác được, chỉ phụ trách đẻ mà không có trách nhiệm nuôi dưỡng, vậy không được đâu."
Thịnh Hàn Ngọc xoa đầu cô, nghiêm túc nói với cô: "Tất nhiên anh sẽ dạy dỗ con của mình thật tốt, nhưng anh hy vọng bọn chúng giống em, bởi vì em là người hoàn mỹ nhất, tốt nhất trong lòng anh. Anh muốn con của anh cũng là giỏi nhất."
Khi đó Thời Du Huyện cảm động đến rơi nước mắt.
Người đàn ông này không tùy tiện nói lời yêu thương, đã nói thì nhất định ra chiêu lớn, trịnh trọng bày tỏ thế kia ai chịu được chứ?
Thời Du Huyên vĩnh viễn giữ lại khoảnh khắc đó ở trong đầu. Bây giờ hai người có bé cưng thật rồi, nhưng cô hy vọng nếu là con trai thì sẽ giống với Thịnh Hàn Ngọc, sau này lớn lên nhất định làm say đắm rất nhiều người.
Tâm trạng buồn bực nhiều ngày qua bị quét sạch, cô vui vẻ về đến nhà nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại không ở đó.
Quản gia nói với cô: "Cậu chủ nhận một cuộc điện thoại rồi vội vã đi luôn, hình như có chuyện rất gấp nhưng cậu ấy không nói là chuyện gì."
Thời Du Huyên ít nhiều hơi thất vọng, đáng ra muốn về nhà chia sẻ niềm vui với anh đầu tiên, kết quả người ta không có ở nhà.
Đành chờ vậy.
Cô dựa vào ghế sofa ngủ gật một lúc, trời đã tối rồi.
Đã qua giờ cơm tối, Thịnh Hàn Ngọc vẫn chưa về.
Quản gia đến báo cáo: "Cô chủ, cậu chủ gọi điện thoại nói tối nay không về, bảo cô ăn cơm rồi nghỉ ngơi sớm"
Thời Du Huyên ngồi vào bàn ăn, dù chỉ có một mình cô ăn cơm nhưng đồ ăn bày trên bàn vẫn rất phong phú.
Đồ ăn nhiều mà người thì ít, càng lộ ra vẻ trống vắng.
Hôm qua Thịnh Trạch Dung đã dọn đi, dọn về biệt thự của nhà họ Thịnh.
Cậu ta dọn về đó không chỉ vì tiếp quản nhà họ Thịnh mà còn vì muốn đón Bách Tuyết từ bệnh viện tâm thần về nhà để phụng dưỡng.
Mời nhân viên hộ lý chuyên môn ở nhà chăm sóc cho bà ta, điều kiện ở nhà tốt hơn nhiều so với bệnh viện tâm thần, cũng thuận lợi cho mẹ hồi phục sức khỏe.
Một mình Thời Du Huyên không quá hứng thú, mời quản gia ngồi xuống ăn cùng thì bà nhất định không chịu, nói thân phận khác biệt không thể đảo loạn phép tắc.
Thế là cô lặng yên ăn xong bữa tối, sau đó lên tầng nghỉ ngơi.
Sau khi rửa mặt nằm trên giường nhưng cô không ngủ được, hôm nay Thịnh Hàn Ngọc rất khác thường... bảo quản gia nói với cô mà không trực tiếp gọi điện thoại báo cho cô một tiếng?
Nói là có việc rất quan trọng", việc quan trọng đến mức nào?
Giữa hai người không có bí mật, việc công ty và chuyện trong nhà đều là tài nguyên dùng chung, có thể có gì quan trọng mà cô lại không biết chứ.
Chỉ có một chuyện... liên quan đến Giản Di Tâm!
Chỉ có chuyện liên quan đến Giản Di Tâm mới khiến cho Thịnh Hàn Ngọc ậm ừ úp mở, khó mở lời, mà nói ra cũng không hay.
Thời Du Huyên muốn gọi điện thoại báo cho anh biết mình có thai rồi, xem anh có vui mừng phấn khởi lập tức trở về bên bên cạnh mình không.
Cầm điện thoại di động trong tay nhưng cô lại do dự không ấn số gọi đi.
Thời Du Huyên có lòng kiêu ngạo, có không muốn cũng không đáng dùng đứa con trong bụng "tranh giành tình cảm với Giản Dị Tâm chỉ sống trong truyền thuyết.
Đúng, tranh giành tình cảm!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!