Hai người không dám không nghe lệnh, chỉ sợ Thịnh Dự Khải run tay một cái thì bom trên lầu sẽ nổ.
“Lên lầu.” Anh lại ra lệnh lần nữa.
Thịnh Hàn ngọc nói: “Tôi đi với cậu, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan tới Huyền Huyên”
“Không được.”
Thịnh Dự Khải cự tuyệt: “Cùng đi lên đi, bớt có nói ba hoa trước mặt tôi, lúc này rồi mà còn muốn khi dễ tôi là kẻ ngốc dễ đùa cợt à, không có cửa đâu.”
Anh ta dùng dao nhỏ chỉa đến eo Thịnh Hàn Ngọc, còn ánh mắt thì đặt trên người Thời Du Huyên.
“Còn nhìn nữa thì mắt sẽ bị moi ra đấy.” Thịnh Hàn Ngọc đe dọa.
Thịnh Dự Khải theo bản năng rụt cổ về, không dám nhìn nữa, nhưng khi suy nghĩ lại, không đúng, đã lúc này rồi thì anh còn ở trước mặt tôi ra uy cái gì?
Bấy giờ anh ta mới đứng nghiêm, gầm lên: “Thịnh Hàn Ngọc, anh bớt ở trước mặt tôi ra vẻ oai phong đi, chọc cho tôi mất hứng thì chuyện đầu tiên tôi làm là giết chết anh đó!”
“Hừ!”
Thịnh Hàn Ngọc hừ một tiếng đầy miệt thị đối với anh ta.
Đẩy cửa thư phòng ra, Thịnh Trạch Dung bị trói ở trên ghế, trước ngực được quấn một vòng bom.
Cậu ta trợn tròn mắt liên tục lắc đầu, miệng phát ra âm thanh “Em Em” ý là bảo hai người mau đi đi, không cần để ý cậu ta!
Thịnh Hàn Ngọc cho cậu ta một ánh mắt an ủi, sau đó xoay người nhìn Thịnh Dự Khải nói: “Cậu muốn điều kiện gì mới chịu thả người, tôi đều đồng ý hết.”
“Điều kiện gì cũng có thể đồng ý à?” Thịnh Dự Khải lại đưa ánh mắt tham lam lên người Thời Du Huyên...
Thịnh Hàn Ngọc dùng thân mình chắn vợ mình ở phía sau, nghiêm mặt nói: “Đây là thời cơ tốt nhất để cậu nói điều kiện, Thịnh Dự Khải, tốt nhất là cậu nên nắm chặt cơ hội này đi, đừng nghĩ những thứ không thể kia.”
“Không thể? Vậy tôi sẽ biến nó thành có thể”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!