Thời Du Huyên nghiêng đầu qua, không để ý tới anh.
Giản Nghi Ninh thật ra cũng không muốn để ý, nhưng người ta đứng trước mặt mình, không để ý cũng không được.
“Sáng nay mới bay về, chưa kịp nói anh thôi.”
Lời này của anh ấy tất nhiên là không hoàn toàn thật, trở về đã một ngày mà chưa kịp nói, vậy là bận đến cỡ nào?
Nhưng Thịnh Hàn Ngọc không quan tâm, nói ra mục đích đến của mình: “Không ngại tôi cùng ăn chứ?”
“Không sao.”
Giản Nghi Ninh gọi phục vụ lấy thêm một cái ghế và một bộ chén đĩa.
Thế nhưng Thời Du Huyên mạnh miệng nói: “Tôi ngại, hôm nay là nội bộ tập đoàn Thiên Mã chúng tôi tụ họp, anh không phải người của tập đoàn chúng tôi, ngồi chỗ này không tiện lắm.”
Cô vẫn còn giận chuyện Wechat ngày hôm đó, gửi một lần rồi thôi, không gửi nữa.
Thời Du Huyên chống mắt chờ ba ngày trời, thế nhưng ba ngày này anh lại cứ như biến mất vậy, không đến cửa tìm, không gọi điện thoại, trên wechat không nặn ra được một chữ, ngay cả tuyên bố trên tivi hôm đó cũng bị rút lại.
Thời Vũ Thành cũng đã nói, nếu như Thịnh Hàn Ngọc không cho được một lời xin lỗi đàng hoàng, đàn ông mới đầu đã như vậy, tương lai còn dài như thế càng không thể đảm bảo, lần này làm không tốt thì sau này lúc cãi nhau phải chờ con gái mình chủ động cúi đầu à.
Thế là, Thời Du Huyên quyết định chờ, không hề liên lạc cho Thịnh Hàn Ngọc.
Trên thực tế, cô không biết Thịnh Hàn Ngọc không đi tìm cô là vì có chuyện quấn lấy anh, mấy ngày nay luôn có phụ nữ đến công ty anh tìm, nói anh đã đăng một lời cầu hôn trên mạng, bắt anh phải phụ trách.
Căn bản không hề có chuyện đó, sau đó anh đã cho người đuổi những người này về, nhưng cô và bố cô lại không biết, hai cha con còn ở nhà giận dỗi.
Bây giờ thấy Thịnh Hàn Ngọc, cô lại giận không có chỗ xả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!