Không nghĩ ra được gì, anh thật sự không còn cách nào khác ngoài việc đi cầu cứu viện trợ!
…
Vân Triết Hạo nhận được cuộc điện thoại mà Thịnh Hàn Ngọc chủ động gọi tới, sau đó, anh ta đã đến nhà Thịnh Hàn Tước bằng tốc độ nhanh nhất có thể, vừa bước vào đã bị Thịnh Hàn Ngọc kéo thẳng đến thư phòng, đóng sầm cửa lại.
“Có chuyện gì thế? Sao anh lại gấp gáp bảo tôi đến như vậy? Đến cốc nước cũng không mời người ta nữa.”
Anh ta đã phi nước đại một trăm tám mươi kilomet trên giờ để đến đây nên bây giờ đang khát khô cả họng.
Thịnh Hàn Ngọc lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ném qua, Vân Triết Hạo vừa mở nắp chai uống được một ngụm đã nghe thấy anh nói: “A Triết, anh giúp tôi phân tích tại sao Huyên Huyên không thèm để ý đến tôi đi?”
“Phụt!”
Ngụm nước vừa đưa vào miệng đã phụt ra, phun thẳng vào áo Thịnh Hàn Ngọc, không hề lãng phí.
Thịnh Hàn Ngọc tỏ ra ghét bỏ lấy giấy lau qua cho xong, anh có bệnh sạch sẽ, bình thường giày của anh mà bị giẫm lên là anh sẽ lập tức đi thay một đôi khác.
Bây giờ bị phun nước lên người nhưng anh lại chỉ lau qua loa.
“Khụ khụ…”
Vân Triết Hạo ho liên tục không ngừng, anh ta thực sự rất sốc, đây vẫn là Thịnh Hàn Ngọc mà anh ta quen đấy chứ?
Khó khăn lắm mới ngừng được con ho, Vân Triết hạo vẫn không dám tin vào lỗ tai của mình, hỏi lại: “Anh vừa hỏi tôi cái gì?”
Thịnh Hàn Ngọc nói: “Cậu xem tuyên bố trên tivi chưa? Sau đó tôi đã đến nhà mẹ đẻ Huyên Huyên đón cô ấy, cô ấy không theo tôi về, nhất định bắt tôi phải giải thích trước mặt bố cô ấy. Tôi chưa giải thích thì Thời Vũ Thành liền tức giận đuổi tôi về.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!