Ồ, hóa ra là rải cẩu lương trá hình sao?
Phản ứng của bà ta và con dâu Thời Vũ Kha cũng không khác nhau là mấy, tức giận và rất tức giận.
Vương Dĩnh Chi và Thịnh Giang cũng đã xem lời thanh minh xin lỗi trên TV.
Vương Dĩnh Chi phẫn nộ: “Có phải con nhóc Thời Du Huyên đã biến thành hồ ly tinh rồi không? Đứa con trai ngoan của tôi bị cô ta mê hoặc rồi, chỉ nghe lời cô ta, một lòng đối xử tốt với cô ta, trong lòng hoàn toàn không có người mẹ này mà!”
Thịnh Giang ở bên cạnh lại đâm cho bà ta nhát dao: “Cho dù nó không thích Thời Du Huyên thì cũng sẽ không nghe lời bà đâu, bà không nhớ bản thân đã làm ra chuyện gì hả?”
Hai người lại nhanh chóng cãi vã, ầm ĩ xong thì quên luôn chuyện này, bắt đầu moi móc ra những chuyện xưa cũ.
…
“Huyên Huyên, con và Hàn Ngọc cãi nhau à? Bố thấy sắc mặt của con không tốt, hỏi con thì con không nói, tại sao lại cãi nhau hả?” Khi Thời Vũ Thành mở TV lên thì nhìn thấy “lời tuyên bố tìm vợ” này.
Ông lập tức hỏi Thời Du Huyên đã xảy ra chuyện gì.
Thời Du Huyên từ trong phòng đi ra, vốn dĩ cô muốn sống trong ngôi nhà của riêng mình, nhưng chỉ có một người thì khá lạnh lẽo, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng thấy thê lương.
Vì vậy, cô đã trở về nhà mẹ đẻ của mình.
Trong buổi tiệc rượu lần trước, Giang Tư Vi mở miệng thú nhận với Giang Nhã Đan những gì cô ta đã làm, Giang Nhã Đan hoảng sợ lập tức tìm lý do để trốn ra ngoài.
Hiện tại thì Thời Vũ Kha cũng đã có tiếng nói ở nhà họ Thịnh, cũng không dễ dàng quay về nhà mẹ đẻ, đúng lúc cô quay về để ở bên cạnh chăm sóc bố.
Thời Vũ Thành vốn rất vui khi thấy cô con gái thứ hai trở về, khi nghe cô nói muốn ở đây vài ngày với mình, ông càng vui hơn. Thậm chí hai bố con còn bàn bạc nếu ngày mai thời tiết tốt thì sẽ đi ra ngoài câu cá.
Mãi đến khi xem lời thanh minh trên TV, ông mới biết đôi vợ chồng trẻ đã cãi nhau.
“Không có gì, con không muốn nói chuyện với anh ta.”
Thời Du Huyên bĩu môi, làm nũng như trẻ con với bố: “Bố không được đuổi con về đâu, không được phép trả lời điện thoại của Thịnh Hàn Ngọc. Nếu anh ta tìm đến nhà thì bố cứ nói con không ở đây, đi đâu không biết.”