Thịnh Hải và Thời Vũ Kha đều ở đây, chỉ có Thịnh Dự Khải không có mặt, đương nhiên mọi người đều cho rằng là Thịnh Dự Khải thông báo.
Bách Tuyết kêu trời khóc đất không chịu đi theo, những bác sĩ mặc áo blouse trắng đã mạnh mẽ ép đưa bà ta đi, vốn Thịnh Hải muốn ngăn, nhưng có một đống người chắn trước mặt ông ta làm ông ta chỉ có thể gọi điện thoại báo cho Thịnh Dự Khải.
Nếu cứ xông lên như vậy, không chừng bị coi như người bệnh rồi đưa đi luôn.
Bách Tuyết bị người của bệnh viện tâm thần đưa đi, Thịnh Hải cũng gọi điện cho Thịnh Dự Khải, nhưng điện thoại đã tắt máy, không gọi được.
Thời Vũ Kha nói với ông ta: “Bố, hay là bố về nhà xem thử, vừa rồi Dự Khải đi một mình, con cũng lo cho anh ấy, chờ khi kết thúc tiệc rượu con sẽ về, dù sao chỗ này cũng không thể không có ai ở lại được.”
Chút ý đồ này của cô ta căn bản không thoát khỏi mắt của Thịnh Hải, nhưng ông ta cũng biết bây giờ Thời Vũ Kha đã đủ lông đủ cánh, ông ta vốn chẳng khống chế được cô ta nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!