“Không thể nói rõ với mọi người được, con đi đây.”
Thời Vũ Kha đứng lên nhưng cánh tay lại bị bố túm chặt, ông ấy trợn mắt uy hiếp: “Thời Vũ Kha con nghe cho kỹ, nếu hôm nay con dám bước ra khỏi cánh của này, thì Thời Vũ Thành bố sẽ không còn đứa con gái này.”
“Không còn thì không còn đi.”
Thời Vũ Kha vẫn muốn đi, bố cũng chỉ là dọa cô ta mà thôi, cô ta chẳng sợ đâu.
Bây giờ mặc kệ ông ấy có nổi giận thế nào, nói bao nhiêu lời tàn nhẫn thì có sao, chờ ông ấy nguôi giận thì ngọt nhạt vài câu là hết!
Dù sao từ nhỏ đến lớn đều trôi qua như vậy, cô ta đã sớm nắm được cách đối phó với bố.
Có điều cô ta đã coi nhẹ bây giờ không phải trước kia, bố đã bị cô ta chọc tức nằm viện hai lần, cơ thể đã không còn tốt, không thể quá kích động.
Thời Vũ Thành thấy không ngăn được cô ta, trên mặt hiện ra vẻ đỏ ửng không bình thường.
Những thay đổi của Thời Vũ Thành chỉ có một mình Thời Du Huyên phát hiện, Thời Vũ Kha vội vã đi ra ngoài, Giang Nhã Đan vội vã cản con gái…
Cô đỡ lấy bố, thì thầm nói bên tay bố vài câu, vẻ mặt Thời Vũ Thành lập tức dịu đi không ít.
Thời Du Huyên lại gật đầu đầy chắc chắn.
“Thật sao?” Thời Vũ Thành vẫn cứ bán tín bán nghi, chỉ là không còn kích động giống như vậy.
“Thật đó, thật một trăm phần trăm, con dùng cơ thể khỏe mạnh của bố ra thề.”
Không có điều gì nặng hơn lời thề này, vì thế cơn giận của Thời Vũ Thành dần dịu đi.
Thậm chí khi nhìn thấy Bách Tuyết đi vào thì không có phản ứng quá lớn.
Chỉ làm như là không nhìn thấy bà ta vậy, nói với Thời Du Huyên: “Huyên Huyên, đỡ bố lên lầu uống thuốc.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!