Nhưng mà Thời Du Huyên cũng không định dễ dàng tha cho bà ta như vậy: “Mẹ, nhiều năm qua mẹ đối xử tốt với con con luôn để trong lòng, mẹ yên tâm, sẽ không vì bây giờ con hết ngu mà quên mẹ đâu, từng giây từng phút con đều đặt mẹ trong lòng, mẹ là người con quan tâm nhất…”
Lời nói này của cô làm cho trái tim Giang Nhã Đan nhảy dựng, suýt nữa đã lập tức xin lỗi với Thời Du Huyên.
Trước kia còn ôm chút may mắn, bây giờ đã không còn chút gì nữa, Giang Nhã Đan đoán trăm phần trăm là Thời Du Huyên đã biết hết mọi chuyện, khi còn nhỏ hại cô vài lần không nói, cách đây không lâu cô bị Mặt Sẹo bắt cóc chính là do bà ta làm ra, chuyện này cô đều biết hết!
Mồ hôi lạnh túa đầy người, nháy mắt phần lưng đã ướt đẫm.
Nếu không phải con gái luôn dùng ánh mắt an ủi bà ta, thì bà ta sẽ có thể bỏ trốn ngay lập tức.
Thời Vũ Thành không biết mấy chuyện này, nhưng Thời Vũ Kha biết rõ, cô ta cũng biết mẹ không phải là đối thủ của Thời Du Huyên, càng muốn làm hòa hoãn quan hệ nóng như lửa của hai người.
Vì thế nói tốt cho mẹ: “Em gái về vừa lúc, trước khi em vào nhà mẹ mới khen em xong đó, khen em đến mức có một không hai trên đời, hạ thấp chị chẳng ra gì.”
“Là vì thấy chị không vui nên mới nói vài câu làm cho lòng chị cân bằng lại, trùng hợp lại bị em bắt gặp.”
“Đúng đúng, chuyện là như vậy đó.” Giang Nhã Đan vội vàng phụ họa, hy vọng Thời Du Huyên có thể bỏ qua chuyện cũ.
Thời Vũ Kha viện cớ rất hay, nhưng đã bị lột trần.
Thời Vũ Thành cười ha hả nói: “Huyên Huyên, con đừng nghe chị con nói bậy, con bé nói dối.”
“Mẹ con ở nhà cứ hay than vãn về con, trách con không chịu về nhà.”
Ý của ông ấy là muốn con gái thứ hai thường xuyên về thăm nhà, đều là con gái của mình, với Thời Vũ Thành mà nói thì lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hai con gái ai ông ấy cũng đều thương yêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!