Ông ấy ra khỏi nhà thì đi thẳng đến bệnh viện, hạ quyết tâm hôm nay dù có trói lại thì cũng phải đưa con gái cả về nhà.
Có điều ông muốn vào bệnh viện là không được, cửa bệnh viện có vệ sĩ nhà họ Thịnh trông giữ, chỉ cần ông ấy xuất hiện thì sẽ bị cưỡng ép đuổi đi.
Đến cửa bệnh viện, Thời Vũ Thành ngồi trong xe gọi điện thoại cho Thời Vũ Kha, cố ý làm ra vẻ nói năng thều thào khó thở: “Vũ Kha, bố sắp không ổn rồi, con về nhà gặp mặt bố lần cuối cùng đi…”
“Bố, bố bị làm sao vậy? Hai ngày trước vẫn còn khỏe, sau lại đột nhiên bệnh nặng như vậy chứ?” Thời Vũ Kha đã gấp muốn chết.
Nhưng mà cô ta làm ra bộ dạng này đều là để cho người khác nhìn, bây giờ là lúc Bách Tuyết trực, mẹ chồng đang ngồi ở đối diện.
Thật ra Thời Vũ Kha nhìn ra bố có ý đồ, cô ta cũng sớm phiền chán việc giả vờ hiền lương ở đây chăm sóc cái tên bỏ đi Thịnh Dự Khải này, muốn nhân cơ hội này về nhà mẹ đẻ ăn uống no say nghỉ một chút.
“Bố sắp không xong rồi, Vũ Kha à con về nhà đi!”
“Được rồi, bố cố chịu, nhất định phải kiên trì chờ con về nhà, con sẽ về nhà ngay đây.”
Thời Vũ Kha cúp điện thoại rồi xin với mẹ chồng: “Mẹ, sức khỏe bố con không tốt, con phải về xem thế nào, mẹ ở đây trông Dự Khải giùm con, nếu Dự Khải tỉnh lại lập tức gọi điện thoại cho con.”
Thật ra Bách Tuyết cũng không muốn để cô ta đi, sợ cô ta về nhà mẹ đẻ sẽ bị bố mẹ khuyên bảo thay đổi suy nghĩ sẽ không quay lại nữa, có điều bố người ta đã bệnh nặng mà ngăn cản không cho về thì cũng không được.
Vì thế bà ta giả vờ quan tâm, bảo để cho vệ sĩ đưa cô ta về nhà.
Thời Vũ Kha từ chối ngay: “Không cần, vốn không có nhiều vệ sĩ lắm, vẫn nên để bọn họ canh ở đây đi, đừng để phóng viên chui vào phá hỏng yên tĩnh của Dự Khải.”
Cái lý do này không chê vào đâu được, nếu Bách Tuyết cứ kiên trì thì cũng thành khó xử, nhưng bây giờ bà ta không dám.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!