“Không có mà, Dự Khải chưa trở về… Di động của thằng bé tắt máy con gọi không được đương nhiên mẹ cũng không gọi được… Đừng, con đừng về, con cứ chờ ở đó, nói không chừng thằng bé đi siêu thị mua đồ một lúc sẽ về, nếu Dự Khải về đến nhà mẹ sẽ gọi điện thoại cho con.”
Sau khi cúp máy, Thịnh Hải hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Bách Tuyết nhíu mày: “Thời Vũ Kha đi đón Dự Khải nhưng không thấy, hỏi tôi thằng bé có về nhà không? Người của cục Cảnh Sát nói đã thả người từ hai tiếng trước, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Vốn dĩ đã hẹn trước thời gian đi đón, nhưng tại sao lại được thả ra sớm hơn chứ?
Lại nói từ cục Cảnh Sát về nhà chỉ mất nửa tiếng đi xe, cho dù Thời Vũ Kha đi chậm thì anh ta cũng nên về nhà rồi mới đúng.
Bách Tuyết và Thịnh Hải suy nghĩ một lúc, hai người trăm miệng một lời: “Thịnh Hàn Ngọc.”
Hai người bọn họ đều cảm thấy đây là trò quỷ của Thịnh Hàn Ngọc, lần này Thịnh Dự Khải bị “gián điệp” hại, vào nhà tù đã là chuyện lành ít dữ nhiều.
Kết quả Thời Vũ Kha cố hết sức ở nhiều chỗ, sáng hôm nay Cục Cảnh Sát đã gọi điện thông báo người nhà đến ký tên, đón người.
Hai vợ chồng cho rằng, nếu Thịnh Hàn Ngọc biết Thịnh Dự Khải không hề hấn gì được thả ra lần nữa, nhất định sẽ không cam lòng, cho nên không thấy con trai thì khả năng rất lớn là bị người của Thịnh Hàn Ngọc bắt cóc!
“Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát.” Bách Tuyết nghĩ vậy, nóng lòng không nhịn được lập tức đòi gọi điện thoại báo cảnh sát.
Thịnh Hải nhanh chóng giành điện thoại lại, bất mãn trách vợ: “Bà đừng nghe gió mà tưởng mưa, tìm người trước, ngộ nhỡ nó đến công ty… Hoặc là đi tìm tình nhân cũng không chừng.”
Con trai mình là loại người nào, trong lòng Bách Tuyết không rõ, nhưng Thịnh Hải biết rõ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!