“Cô muốn đi đâu?”
Bách Tuyết lập tức cản cô ta lại ở chân cầu thang, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta, nổi giận hỏi: “Con trai tôi còn chưa bị làm sao, mà cô đã muốn chạy?”
Khuôn mặt Thời Vũ Kha lộ vẻ trào phúng, nhưng giọng điệu lại từ tối: “Mẹ, mẹ già rồi đừng nên nổi giận, con chỉ về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, chạy cái gì mà chạy chứ, mẹ đừng nói khó nghe như vậy.”
“Vốn vợ chồng chính là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi ai bay đường nấy là chuyện rất bình thường, nhưng con thật sự yêu Dự Khải, con sẽ không mặc kệ anh ấy…”
Cô ta còn chưa dứt lời đã bị Bách Tuyết ngắt ngang: “Phì.”
“Cô nói dễ nghe ghê, nhưng trong lòng nghĩ gì cho rằng tôi không biết sao? Tôi nói cho Thời Vũ Kha cô biết, hôm nay cô đừng mơ bước ra khỏi cửa nhà này, nếu đã đi rồi thì không được trở về!”
“Không về thì không về, cái nhà cũ nát thôi mà, bà cho rằng tôi thèm sao? Tránh ra, chó ngoan không cản đường.” Thái độ Thời Vũ Kha cực kỳ cứng rắn, hơn nữa còn rất tự tin.
“Thời Vũ Kha, cô cho rằng nhà họ Thịnh là nơi cô muốn tới là tới, muốn đi là đi sao? Nếu Dự Khải có bất trắc gì cô phải chôn cùng nó!”
Bách Tuyết ra lệnh người làm cưỡng chế đưa Thời Vũ Kha về phòng nhốt lại, hơn nữa không được cho cơm ăn không cho nước uống, con trai ở Cục Cảnh Sát chịu khổ, còn dâu cũng phải chịu khổ cùng!
Bách Tuyết trước giờ ở nhà luôn quen thói nói một là một, có điều Thời Vũ Kha cũng không phải Vương Dĩnh Chi, không để yên bị bà ta ức hiếp, huống chi vào ngay lúc này.
“Bà dám?”
Thời Vũ Kha trợn mắt, vừa rồi đã ngoài cười nhưng trong không cười, còn bây giờ đã hoàn toàn xé rách mặt: “Bách Tuyết bà nhốt tôi thử xem? Chỉ cần một tiếng sau tôi không về nhà, ba tôi sẽ đến cửa đòi người, nếu như ba tôi bị bà chọc xảy ra chuyện gì, bà cảm thấy Thời Du Huyên có thể buông tha nhà các người sao?”
Tuy quan hệ giữa Thời Vũ Kha và Thời Du Huyên không tốt, nhưng Thời Du Huyên có tình cảm rất sâu với Thời Vũ Thành, ngộ nhỡ Thời Vũ Thành xảy ra chuyện ở nhà họ Thịnh, Thời Du Huyên nhất định sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt!