Hai người thuận lợi vào cửa lớn, lần này này Vương Dĩnh Chi không dám cản.
Bà ta chỉ có thể đứng ngoài cửa lớn dậm chân, hối hận vì không nghe lời chồng nói.
Vương Dĩnh Chi đến đây là lừa gạt Thịnh Giang, bà ta tính kế Thịnh Hàn Ngọc không ở nhà, cố ý đến chỗ này chờ Thời Du Huyên.
Vương Dĩnh Chi cảm thấy con trai nói những lời khó nghe, còn con dâu dễ nói chuyện sẽ cho bà ta mặt mũi, cho dù không cho mặt mũi cũng không sao, đưa tiền cũng được!
Tiền mừng một trăm năm mươi triệu làm cuộc sống hàng ngày của Vương Dĩnh Chi trôi qua không yên.
Bà ta cảm thấy con dâu có tiền như vậy, hơn nữa còn rất hào phóng, chị gái kết hôn đã tặng lễ nặng như vậy, nếu bà ta mở miệng thì cô sẽ tiện tay cho bà ta một món lớn.
Đến lúc đó có tiền, thì bà ta có thể đến trước mặt Bách Tuyết khoe khoang!
Có điều ngàn tính vạn tính, không tính ra con trai lại ở nhà vào giờ này.
…
Hai người vào nhà, Thịnh Hàn Ngọc không nói một lời đã đi lên lầu.
Thời Du Huyên biết anh nổi giận vì Vương Dĩnh Chi, lúc Thịnh Hàn Ngọc tức giận sẽ không nổi nóng, mà chỉ sầm mặt không nói lời nào, càng im lặng càng chứng tỏ anh nổi giận rất lớn.
Thông thường anh sẽ tự nhốt mình ở trong phòng sách không đi ra, có khi một ngày, cũng có khi là hai ngày.
Thói quen này của anh người trong biệt thự đều biết, bây giờ anh cũng sắp làm như vậy, có điều còn chưa kịp vào phòng sách thì đã bị Thời Du Huyên kéo vào phòng ngủ!
Vào phòng, đóng cửa, cô hùng hồn ra lệnh với anh: “Cởϊ qυần áo, lên giường.”
“Bây giờ, ban ngày ban mặt?” Thịnh Hàn Ngọc hỏi.