Nếu lúc trước người cô gặp được không phải Giản Nghi Ninh, mà là một người có lòng dạ thâm hiểm, lợi dụng cô xong rồi đá văng cô ra, thì Thời Du Huyên cũng không còn cách nào khác.
Năm đó Giản Nghi Ninh mất đi chị gái, vào ngay khi anh ấy đau khổ nhất, Thời Du Huyên đã xuất hiện, gieo anh ấy hi vọng mới, đưa anh ấy bước ra khỏi đau khổ.
Thời Du Huyên là thiên tài đầu tư, Giản Nghi Ninh là cao thủ quản lý, Thiên Mã là do hai người đồng sáng lập, thiếu một người cũng không được.
Hai người họ cũng coi như là cùng chung hoạn nạn, tình cảm bọn họ đã sớm sâu sắc hơn những người bạn hợp tác làm ăn bình thường, còn nặng hơn cả bạn bè!
Nhưng cũng chỉ đến thế.
Không chỉ Thời Du Huyên khổ sở, trong lòng Giản Nghi Ninh càng khổ sở hơn.
Nhưng anh ấy không muốn để lại nỗi đau lòng vào lúc chia tay cho đối phương, anh ấy muốn cho Ảnh Tử vui vẻ hạnh phúc, muốn nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của cô.
“Làm cái gì vậy? Tôi ra nước ngoài chứ có phải không về nữa đâu, chúng ta còn có thể dùng QQ liên lạc mà, giống như trước đây vậy.” Anh ấy lấy khăn giấy giúp cô lau nước mắt.
Tuy rằng bên ngoài đồn đại Ảnh Tử rất lợi hại, nhưng Giản Nghi Ninh biết cô vẫn chỉ là một đứa bé, vui sẽ cười, buồn sẽ khóc.
Cô đã chịu quá nhiều thương tổn, nhưng còn có thể giữ được vẻ ngây thơ lương thiện đã là điều khó có được, cũng chính là điểm mà anh ấy thích nhất ở Ảnh Tử.
Chỉ đáng tiếc là anh ấy cũng chỉ có thể dừng lại ở thích mà thôi!
“Ừ, tôi không khóc…”
Đúng là không khóc, nhưng còn thút tha thút thít.
Lúc này, sân bay vang lên tiếng loa, thúc giục Giản Nghi Ninh vào cửa an ninh, chuẩn bị đăng ký.
Giản Nghi Ninh dang hai tay ra, nhìn Thời Du Huyên nói: “Hẹn gặp lại, Ảnh Tử.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!