Cô cũng nghĩ như vậy, có điều lo lắng một mình Thịnh Hàn Ngọc ở nhà sẽ không yên tâm, hỏi anh: “Anh đi không?”
Anh chỉ vào mặt mình: “Anh không đi, mang dáng vẻ này đến gặp Nghi Ninh, cậu ta sẽ cười nhạo anh, anh không cho cậu ta có cơ hội này.” Thật ra đây chỉ là lời từ chối mà thôi.
Thịnh Hàn Ngọc biết Giản Nghi Ninh thích Thời Du Huyên, ngày mai đưa tiễn khó tránh khỏi thổ lộ tâm tình.
Nói vài câu thích cô, hoặc ôm cũng là chuyện bình thường, anh có mặt sẽ làm Giản Nghi Ninh mất tự nhiên, không đi vẫn tốt hơn!
…
Sáng ngày hôm sau.
Sân bay quốc tế Giang Châu.
Thời Du Huyên, Vân Triết Hạo, Thịnh Trạch Dung đều đến tiễn Giản Nghi Ninh.
Giản Nghi Ninh mặc đồ thể thao, phía sau còn đeo một ba lô leo núi rất lớn, trên đầu đội một cái mũ cao bồi rộng vành, trên sống mũi còn đeo một cặp kính mắt Gucci.
Trông anh ấy không giống ra nước ngoài định cư, mà giống như là nhà leo núi mạo hiểm!
Khi ba người vừa đến sân bay thì không tìm thấy anh ta, cuối cùng Giản Nghi Ninh ra đón bọn họ: “Ảnh Tử, tôi ở đây!”
Thời Du Huyên chạy tới, đánh giá anh ta một lần, đưa ra kết luận: “Nghi Ninh, bộ đồ này trông không hợp với anh.”
Giản Nghi Ninh cười, tuy giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong nụ cười có phần chua xót: “Không phải là tôi muốn bắt đầu lại lần nữa sao, cho nên đổi quần áo, đổi tâm trạng.”
“Ảnh Tử, cảm ơn cô đã đến tiễn tôi.”
Hai người kia không đi về phía trước, để cho bọn họ có không gian nói chuyện với nhau.
Thời Du Huyên bẹp miệng: “Giản Nghi Ninh, anh nói chuyện không giữ lời gì hết, anh đã nói về nước không bao giờ đi nữa, vì sao còn muốn đi?” Cô vừa nói xong thì trong hốc mắt đã ngập tràn nước mắt, chỉ cần chớp mắt vài cái là sẽ rơi xuống.
Cô thật sự đau lòng, Giản Nghi Ninh là người bạn tốt duy nhất của cô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!