Lợi dụng cô đánh bóng tên tuổi của cô ta xong rồi, mà không muốn trả giá một chút nào, ở đâu có chuyện tốt như vậy chứ.
Cô ra vẻ khó hiểu: “Thì ra mẹ có tiền như vậy? Một trăm năm mươi triệu đó mà nói lấy ra là lấy được ngay... Xem ra mẹ đã trả xong nợ cờ bạc ở bên ngoài.”
Chỉ một câu nhẹ như gió thoảng, đã dọa Thời Vũ Kha sợ đến suýt thì ngất xỉu lần nữa.
Nhưng đã làm Bách Tuyết tỉnh táo lại, Giang Nhã Đan thích đánh bạc, ở bên ngoài nợ nần chồng chất đã sớm không phải tin gì mới.
Lúc trước khi bà ta phản đối con trai cưới Thời Vũ Kha, nguyên nhân lớn là có liên quan đến chuyện này.
“Mẹ em nợ bên ngoài nhiều tiền cờ bạc như vậy, không cầm tiền sính lễ đi trả nợ là tốt rồi, sao có thể cho em nhiều tiền làm của hồi môn như vậy? Thời Vũ Kha, tốt nhất là em nên thành thật nói em lấy số tiền này ở đâu, nếu không Hậu quả em tự nghĩ đi.”
Lần này người làm khó dễ lại là Thịnh Dự Khải.
“Em, em.”
Thời Vũ Kha suýt nữa đã nói thật ra.
Vào thời khắc quan trọng này, Thời Du Huyên đột nhiên vỗ trán nói: “Ôi chao, xem cái trí nhớ này của tôi này.”
Cô hỏi Bách Tuyết: “Bác gái, bác chắc chắn là một trăm năm mươi triệu, không hơn không kém?”
Bách Tuyết không cô có ý gì, gật đầu nói: “Không sai, chính là con số này, không nhiều không ít.”
“Đây là tiền của tôi, là tôi cho bố làm tiền riêng, chị lấy tiền từ chỗ bố đúng không?”
Thời Vũ Kha không ngờ rằng Thời Du Huyên sẽ đột nhiên giải vây cho cô ta, chỉ cần một trăm năm mươi triệu này có nguồn gốc là được, lúc này cô ta không quan tâm gì nhiều nữa, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là mẹ lén được cho chị, chuyện này bố vẫn không biết.”
Thời Du Huyên tức giận bất bình: “Thật quá đáng, hai người thật quá đáng, em nói sao số tiền này nghe quen tại như thế chứ, thì ra là chị trộm tiền của em để tô điểm cho mình? Thời Vũ Kha, hành động của chị là trộm cướp!”