Ý báo là cô không cần nói nữa, tuy là hiểu ý, nhưng Thời Du Huyên lại giả vờ không rõ: “Tôi cho chị tiền mừng khi nào?”
Nói rồi cô còn đánh lên trán mình một cái: “Đều do tôi ở ngoài chơi quá vui, chỉ lo thưởng thức phong cảnh tốt đẹp mà quên mất hôn lễ của chị... Có điều tôi có đi hay không cũng không sao, dù sao chúng ta là chị em trên danh nghĩa, tình cảm vẫn luôn không tốt, tôi không đi chị hơn rất là vui vẻ.”
Trên mặt Thời Vũ Kha lúc đỏ lúc trắng.
Vừa rồi cô ta còn thầm cảm thấy may mắn, may mắn là vì Thời Du Huyên đến đây đơn giản là vì thăm cô ta, xấu hổ là vì không tham gia hôn lễ của cô ta mà thôi.
Kết quả là cô đến phá đám, phá hủy tất cả mọi thứ!
Sắc mặt Bạch Tuyết lập tức thay đổi ngay, lạnh giọng quát lớn: “Thời Vũ Kha, cố giải thích cho tôi sao lại thế này?”
Cô ta nhìn về phía Thịnh Dự Khải cầu cứu, hy vọng chồng có thể nói một câu giúp cô ta, mẹ chồng làm trò trở mặt trước mặt Thời Du Huyên, làm Thời Vũ Kha thấy rất mất mặt.
Thật ra mất mặt, không bỏ được mặt mũi là chuyện nhỏ, quan trọng là cô ta không thể nào giải thích được.
Thời Du Huyên còn ở đây, giải thích như thế nào được?
Thịnh Dự Khải không chỉ không giúp cô ta, còn ép hỏi: “Mẹ anh hỏi em đó, em trả lời đi chứ?”
Một trăm năm mươi triệu không phải là con số nhỏ, một số tiền lớn như vậy đúng là chuyện lớn, nếu không phải Thời Du Huyên cho, vậy cô ta lấy ở đâu ra?
Thịnh Dự Khải cũng không phải người ngốc, rất nhanh anh ta đã liên tưởng đến chuyện bị lộ tư liệu lần trước, anh ta cất tư liệu trong két sắt khóa rất kỹ, kết quả lại lại thần không biết quỷ không hay bị lộ ra ngoài.
Điều trả hết cả cái công ty cũng không tra ra được “gián điệp”, chẳng lẽ “gián điệp” vẫn luôn ở bên cạnh!
Anh ta nghĩ đến chuyện này, đương nhiên Thịnh Giang cũng nghĩ đến.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!