Rất nhanh, Thời Du Huyên thay quần áo xong đi ra ngoài.
Thịnh Hàn Ngọc nhíu mày dò xét cô— Chính giữa áo sơ mi là một con búp bê siêu bự, quần jean rộng, giày canvas trắng, trên mái tóc ngắn kẹp một cái kẹp tóc màu vàng chanh.
Trên kẹp tóc còn có một đóa hướng dương lắc tới lắc lui.
Mặc dù không có ôm búp bê trong lòng, nhưng một chiếc túi tote đeo bên hông, nhìn thế nào cũng thấy như trẻ vị thành niên!
“Đi thôi.” Cô rất vui vẻ.
Thịnh Hàn Ngọc đứng không nhúc nhích, nói với cô: “Thay quần áo.”
“Anh đi thay đi, tôi ở dưới lầu chờ anh.” Thời Du Huyên hiểu lầm, cho rằng Thịnh Hàn Ngọc muốn đi thay quần áo.
Mặc dù cô không hiểu lắm, bộ đồ này trên người Thịnh Hàn Ngọc đã rất khá, tại sao còn phải thay?
Nhưng cô có một ưu điểm, chuyện không biết sẽ không nghe ngóng lung tung.
Cánh tay bị Thịnh Hàn Ngọc níu lại, đồng thời đẩy cô về lại phòng: “Tôi nói là cô, không phải tôi.”
Thịnh Hàn Ngọc rất hoài nghi thẩm mỹ của Thời Du Huyên, không tính ra ngoài cho cô tự lựa, anh lấy một bộ Chanel đỏ đen ra đưa cho cô: “Mặc bộ này.”
Không chỉ quần áo, ngay cả giày cao gót và đồ trang sức cũng giúp cô phối xong.
Thời Du Huyên không tình nguyện, cô không thích mặc váy bó sát và giày cao gót, mặc dù thể hiện ra được dáng người hoàn mỹ, nhưng không dễ chịu bằng trang phục bình thường và giày canvas.
“Không đổi được không?”