Bách Tuyết quyết định chắc chắn, cân nhắc cho tiền đồ của con trai mình, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu.
Hai mẹ con mang theo quà tặng phong phú đến nhà họ Thời.
Sau khi vào cửa, Bách Tuyết xưng hô bà thông gia với Giang Nhã Đan, thân mật ghê gớm, sau đó luôn miệng tán thưởng Thời Vũ Kha, khen lên trời xuống đất, còn liên tục tán thưởng nhà họ Thời biết nuôi dạy, nuôi ra hai đứa con gái đứa nào tốt hơn đứa khác.
Thời Vũ Kha cũng không nói những chuyện đã xảy ra trong biệt thự cho bố mẹ, nhất là bố, nếu biết cô ta bị mẹ chồng đuổi ra, chị sợ sẽ lại so sánh cô ta với THời Du Huyên.
Cô ta đương nhiên sẽ không thật sự về lấy giấy hôn thú để ly hôn, chỉ là về nhà mẹ đẻ để tránh đầu sóng ngọn gió thôi. Thấy mẹ chồng tìm đến nhà mẹ đẻ, Thời Vũ Kha ban đầu có giật mình, về sau thấy thái độ của mẹ chồng mới yên tâm.
Dựa theo nguyên tắc không ai đánh người chạy lại, Thời Vũ Thành cũng vẫn dùng lễ nghi đầy đủ để tiếp khách, Giang Nhã Đan và Bách Tuyết trò chuyện vui vẻ, đầu tiên là khen ngợi con của đối phương, sau đó lại tự nhiên nói đến việc hôn lễ!
Giấy hôn thú đã nhận rồi, hai người về mặt pháp luật đã là vợ chồng hợp pháp, không có hôn lễ thì không được.
Bách Tuyết muốn bao xuống cả khách sạn Vương Tử trong ba ngày, sắp xếp ba ngày tiệc tùng.
Ngày đầu tiên tính là đính hôn.
Ngày thứ hai là ngày kết hôn chính thức.
Ngày thứ ba là tiệc ngày tân nương lại mặt.
Thế này thì cũng tính là suy nghĩ không giống người bình thường, Bách Tuyết không chỉ nhắc đến chuyện tất cả mọi phí tổn tính cho nhà họ Thịnh, còn chủ động nói đến chuyện muốn đưa sính lễ phong phú nhà Thời Vũ Kha.
Sính lễ cứ dựa theo tiêu chuẩn lúc trước mà ông cụ cho Thời Du Huyên.
Giang Nhã Đan mừng rỡ không ngậm miệng được, đồng ý liên tục, Thời Vũ Thành lại cảnh giác khi bà ta ba câu không rời Thời Du Huyên.
……
Thời Du Huyên nhận được điện thoại của bố, trong lòng rất cảm động.
Quả nhiên đã bị cô đoán được, sau khi thân phận bị lộ ra, chuyện phiền phức không ngừng đến, còn chưa làm gì, Thời Vũ Kha đã bắt đầu lợi dụng cô để mưu lợi cho mình.
Thịnh Hàn Ngọc đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng chính là cô gái nhỏ ôm búp bê gấu chó ngồi bên cửa sổ, cau mày.
“Làm sao thế?”
Dọa cô nhảy dựng.
Người đàn ông này xưa nay vào phòng không bao giờ gõ cửa, luôn xuất quỷ nhập thần.
“Không có gì.” Cô không muốn nói.
Thịnh Hàn Ngọc cũng không quan tâm, nói: “Thay quần áo đi.”
“Làm gì?”
Thời Du Huyên mở mắt ra, liếc nhìn anh cảnh giác, từ sau khi cô khôi phục thân phận, Thịnh Hàn Ngọc không cho cô ra ngoài nữa, xa nhất ngoại trừ đi bệnh viện thăm bố cô thì là đi dạo bên hồ.
Bây giờ lại đột nhiên bảo cô đi thay quần áo, cũng không biết muốn giở trò quỷ gì.
“Ra ngoài ăn cơm xem phim, đi không?”