Vừa rồi quản gia nói gì Thời Du Huyên hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc chỉ ong ong, trái tim thì đập thình thịch”!
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Đập vô cùng nhanh.
Qua cửa kính, cô nhìn thấy Thịnh Hàn Ngọc đã trở lại, vội vàng kéo cửa tủ quần áo ra trốn vào trong!
Dường như Thời Du Huyên đã quên một người, nhưng bây giờ lòng cô quá loạn nên không nhớ ra.
Thịnh Hàn Ngọc đã về đến nhà, làm cho quản gia kinh ngạc đến há hốc miệng.
Anh đang cười!
Khóe môi cong lên, thậm chí còn có tiếng “khí” rất nhỏ, tâm trạng rất sung sướng.
Lần gần đây nhất cậu chủ cười là lúc nào?
Quản gia nhở ra, lần đó là khi cô chủ vừa mới gả đến, anh đã cười hai lần, tâm trạng vui vẻ.
Sau đó cô chủ mất tích thì không thấy anh cười nữa, cho đến tận hôm nay mới tính là nhìn thấy anh cười.
“Cô ấy đâu?”
Quản gia vội nói: “Ở trên lầu.”
Anh đến phòng ngủ nắm lấy then cửa rồi nhẹ nhàng đẩy ra... cửa mở ra, nhưng lại không thấy ai.
Cô nhớ đóng cửa nhưng lại quên khóa cửa, đã trốn vào tủ quần áo mà vẫn bị Thịnh Hàn Ngọc tìm ra như trước!
Vừa mở tủ quần áo ra, cô gái nhỏ ôm con gấu bông cuộn thành một cục nhỏ nằm bên trong, cực kỳ giống đà điểu vùi đầu trong cát.
Ở bên ngoài là truyền thuyết, còn cô bây giờ thì nhỏ bé, đáng thương, và bất lực.
“Chuyện kia.”
Thịnh Hàn Ngọc muốn xin lỗi, muốn nói “Thành thật xin lỗi”.
Có điều bốn chữ này quay cuồng trong cổ họng anh vài lần, nhưng khi đến bên miệng lại đổi thành: “Ra ngoài!”
“Không ra!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!