Tuy rằng trong lòng người làm xem thường Vương Dĩnh Chi, nhưng bà ta là mẹ của cậu chủ, cho nên chỉ cần bà ta không đưa ra các yêu cầu quá đáng thì bọn họ đều sẽ làm theo.
Còn Thịnh Giang lại cảm thấy vợ rất quá đáng, ông ta vươn tay kéo Vương Dĩnh Chi, nhắc nhở: “Bà đừng quá đáng quá, nếu lát nữa Hàn Ngọc xuống thì sẽ thế nào đây?”
Bị chồng nhắc nhở, Vương Dĩnh Chi hơi bớt lại.
Thịnh Hàn Ngọc đi từ trên lầu xuống, thấy hai người vẫn còn đang ngồi chờ. Vương Dĩnh Chi lập tức “nấc” lên một tiếng rồi nhào qua, ôm chầm lấy con trai khóc toáng lên: “Hàn Ngọc, mẹ thảm quá rồi, mẹ và bố con bị chú thím con đuổi ra khỏi nhà rồi, con phải lấy lại công bằng cho bố mẹ…”
Lại là cách cũ.
Thịnh Hàn Ngọc lạnh lùng đẩy bà ta ra, cảnh cáo: “Nói thẳng mục đích, nếu tiếp tục chơi trò tình thân thì tôi cho người đuổi bà ra ngoài.”
Vương Dĩnh Chi không dám tỏ vẻ tội nghiệp nữa, càng không dám luôn miệng gọi con trai.
Dù sao, bà ta đã ký tên lên tờ văn bản đó trong buổi họp báo rồi, bà ta cũng biết văn bản đã ký tên sẽ có hiệu lực pháp lý, bây giờ Thịnh Hàn Ngọc có đuổi bọn họ ra ngoài thì cũng không ai nói gì.
“Bố mẹ không còn nơi nào đi nữa cả, bố mẹ muốn ở đây.” Bà ta hạ thấp âm lượng, sợ hãi, so với thái độ với người làm vừa nãy thì cứ như hai người khác nhau.
Thịnh Giang càng cúi thấp đầu hơn nữa, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu chứ không thấy cảm xúc trên mặt.
Dáng vẻ của hai người vừa đáng thương vừa đáng giận, nhưng anh vẫn không mềm lòng thu nhận bọn họ.
Anh không muốn nói chuyện với Vương Dĩnh Chi, đi đến trước mặt Thịnh Giang nói: “Ông đi lên nói chuyện với tôi.”
Không có kính ngữ, cũng không gọi bố.
Nhưng con trai có thể chủ động nói chuyện với ông ta, làm cho Thịnh Giang rất kích động.
Ông ta đột nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Thịnh Hàn Ngọc: “Nói với bố sao?”
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời, Thịnh Giang lập tức đứng lên, nhưng vì dùng sức quá nên làm cho huyết áp tăng cao, cả người lung lay, Thịnh Hàn Ngọc vươn tay đỡ lấy ông ấy, chỉ hành động này đã làm cho ông ấy cảm động đến ướt nhòe cả mắt.
“Hàn Ngọc… Bố, không phải, tôi thành thật xin lỗi con… Tôi không có mặt mũi nhìn con nữa, con đánh tôi đi… Không không, con làm thế nào để hết giận thì cứ làm thế đó…” Ông ta kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Thịnh Hàn Ngọc quay đầu sang một bên, anh vốn chỉ muốn nói với ông ta vài câu, nhưng chỉ vừa đỡ ông ta một lần mà lại gây ra nhiều chuyện phiền hà nói năng dài dòng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!