Thịnh Hàn Ngọc không ngờ rằng chuyện này lại thuận lợi như vậy, hỏi cô ta có đồng ý đăng những lời vừa nói lên mạng để giải thích không?
Đối với yêu cầu của anh, Giang Tư Vị căn bản không có lý do từ chối, lập tức đồng ý.
Anh mở máy tính ra, đặt ở trước mặt cô ta.
Giang Tử Vi nhanh chóng lên mạng giải thích, Thời Vũ Kha là người thấy đầu tiên, cô ta tức đến mức muốn nổ cả mũi.
Lúc trước nói hay lắm, nhất định sẽ không để lộ một chữ, kết quả chỉ mới mấy ngày Giang Tư Vi đã tự động khai hết toàn bộ luôn.
Thời Vũ Kha có bốn kế hoạch, đã bị thất bại hết ba cái, còn cái cuối cùng để Giản Nghi Ninh nhận lỗi với Thịnh Dự Khải, cô ta nhắc cũng không dám nhắc.
Nếu như ba kế hoạch kia đều thành công, thì cái thứ tự hiển nhiên cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Cô ta có thể mượn điều này uy hiếp Giản Nghi Ninh, để anh ta không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.
Nhưng bây giờ ba kế hoạch kia đều đã thất bại, cho nên chuyện xin lỗi khỏi cần nghĩ nữa, có điều không muốn nghĩ cũng không thể Bách Tuyết cứ mãi nhớ chuyện này, chỉ cần thấy mặt cô ta là hỏi!
Dù sao chuyện “Đàn ông mặc đồ nữ của Thịnh Dự Khải là tiếng xấu vang xa, một người mẹ vẫn luôn coi trọng hình tượng của con trai.
Mà lúc ấy, Thời Vũ Kha muốn gây ấn tượng tốt trước mặt mẹ chồng, nên nói quá hay, kết quả bây giờ không cách nào tự bào chữa được.
Không thể trêu vào thì chỉ có thể trốn tránh, Thời Vũ Kha muốn trốn mẹ chồng nên nhớ tới đến bệnh viện chăm bố.
Khi cô ta đến thì Thời Du Huyên cũng ở đây, cô đang đọc tin tức cho bố nghe, vừa thấy Thời Vũ Kha đi vào thì đã lập tức kéo khẩu trang lên, đặt tờ báo xuống đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Thời Vũ Kha gọi cô lại: “Tôi mới vừa đến mà cô đã đi, có ý gì đây?”
Cô ta nghẹn cơn tức trong bụng không có chổ xả, vừa một tìm người trút giận thì đụng phải cô y tá này.
“Không có ý gì cả, tôi quên quẹt thẻ chấm công, nếu quẹt thẻ muộn thì sẽ bị mất tiền thưởng” Thời Du Huyên cái khó ló cái không
Thời Vũ Kha lườm có một cái, vừa đi buông tay những cảm thấy đôi mắt này rất quen thuộc, vì thế đưa tay muốn khẩu trang của cô xuống...
“Dừng tay”
Thời Vũ Thành rất tức giận, quát lớn với con gái.
“Con đến đây để làm gì? Là tới thăm bố hay muốn chọc bổ tức chết hả?”
Vốn mấy ngày nay Thời Vũ Thành đã khôi phục không ít, bây giờ vừa thấy con gái lớn, lại tức không có chỗ xả.
Ông ấy tức giận, Thời Vũ Kha chỉ có thể thả cô ra, ngược lại đi đến dỗ cho bố vui: “Bố, đương nhiên là do con nhớ bố rồi, con nấu cá kho mà bố muốn ăn nhất, bố có muốn nếm thử không?”
Thời Du Huyên nhân cơ hội chuồn ra khỏi phòng bệnh.
Nghe thấy cá kho, cơn giận trong lòng Thời Vũ Thành đã tiêu đi một chút, con gái tự kho cá đưa tới, chứng minh không phải trong lòng hoàn toàn không có người bố như ông ấy.
Nhưng mà ông ấy vẫn sầm mặt, không có ý người: “Không ăn, bố sợ con bỏ thuốc độc trong đó hại bố”
Thời Vũ Kha cũng không giận, cười hì hì chuyển bàn ăn lên giường bệnh, sau đó dọn đồ ăn lên trên bàn.
Rồi gắp một miếng thịt cả bỏ vào trong miệng mình, sau đó nói: “Ừm, ăn ngon quá!”
Sau khi nuốt xuống thì đưa chiếc đũa cho bố: “Bố, con đã thử cho bố rồi, không có độc, bố cứ yên tâm ăn.”
Thời Vũ Kha biết bố là ngoài cứng trong mềm, bên ngoài nghiêm khắc nhưng thực tế mềm lòng vô cùng, căn bản là không bỏ được cô ta, cùng lắm thì mắng một trận mà thôi.
Ôi, mắng đầu mất miếng thịt nào, cô ta không quan tâm.
Chỉ mới một lúc sau, Thời Vũ Kha đã dỗ ngọt bố xong.