CHƯƠNG 90: THAY Đổi ĐỘT
NGỘT
Thẩm Cửu hoàn hồn lại, thấy Hàn Mai
Linh đang căng thẳng giải thích với mình,
cô nở một nụ cười an ủi với đối phương.
“Không phải tớ trách câu nói này của
cậu, tớ chỉ đang nghĩ đến chuyện khác
mà thôi.”
Xin ủng hộ team truyen one bằng cách
truy cập trực tiếp vào truyen.one
“Sao vậy?” Hàn Mai Linh lo lắng nhìn
cô, đưa tay ra giữ lấy cô: “Không phải cậu
lo lắng không tìm thấy đấy chứ? Cửu Cửu,
cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu tìm
được người đàn ông kia, chắc chắn!”
Thấy cô đảm bảo với mình như vậy,
Thẩm Cửu lại không kiềm chế được mà
bật cười thành tiếng: “Mai Linh, sao cậu
lại ngốc như vậy chứ, đây rõ ràng là
chuyện của tớ, nhưng cậu vẫn luôn lao
tâm khổ tứ vì nó.”
điều…” Hàn Mai Linh đột nhiên nhớ đến
điều gì đó, dừng lại, khẽ hỏi: “Cửu Cửu,
chúng ta mãi mãi là chị em tốt đúng
không?” Đọc full tại truyen.one
Thẩm Cửu gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy….nếu như có một ngày, tớ làm
chuyện có lỗi với cậu, cậu có…tha thứ cho
tớ không?”
Cái gì? Thẩm Cửu đột nhiên không
phản ứng kịp: “Chuyện có lỗi với tớ?”
**********
Truyen.one giới thiệu tới bạn đọc truyện
Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn
**********
“Đúng vậy, có lúc…cậu cũng biết con
người tớ mà, có những lúc làm chuyện rất
liều lĩnh, có thể tớ không cẩn thận nên đã
phạm phải sai lầm, đến lúc đó…cậu nhất
định phải tha thứ cho tớ đó!”
Thẩm Cửu: “….Cậu có nào không hấp
tấp, vội vàng chứ, nhiều năm như vậy tớ
cũng không trách cậu, hơn nữa cậu giúp
đỡ tớ nhiều như vậy, tớ nên cảm ơn cậu
mới phải.”
“Aiya, chúng ta đang nói cái gì vậy,
chuyện sau này để sau này rồi hãy nói, có
muốn ăn bánh ngọt không?”
Thẩm Cửu: “Từ chối!”
Hai người ở trong quán café ồn ào, cuối
cùng ăn hết đồ rồi mới rời đi. Đương
nhiên, Hàn Mai Linh tình nguyện đưa
Thẩm Cửu về nhà, lúc đến cửa nhà họ Dạ,
cô lại chớp mắt: “Cửu Cửu, tớ đưa cậu lên
nhé?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu suy nghĩ một
chút, vẫn lắc đầu: “Bỏ đi? Cũng đã muộn
rồi, tối muộn cậu lái xe cũng rất nguy
hiểm, hôm nay vẫn nên về trước đi.”
Hàn Mai Linh lộ vẻ thất vọng và mím
môi.
“Vậy được rồi, ngày mai tớ lại đến thăm
ˆ ”
cậu.
Sau khi Hàn Mai Linh rời đi, Thẩm Cửu
uyển chuyển đi vào nhà họ Dạ, lúc cô
chuẩn bị đi lên tầng, người giúp việc đã
bước lên phía trước ngăn cô lại.
“Mợ hai, ông cụ Dạ muốn gặp cô.”
Nghe thấy ông cụ Dạ, thân thể nhỏ
nhắn của Thẩm Cửu theo bản năng run
lên: “Tôi biết rồi, tôi lập tức đi qua.”
Lúc cô đi đến phòng sách, vốn dĩ nghĩ
là ông cụ Dạ muốn giáo huấn cô, hoặc có
chuyện muốn giao cho cô đi làm, nhưng
lúc đi vào lại nhìn thấy ông cụ Dạ mỉm
cười nhìn cô, khuôn mặt nghiêm túc nhìn
có chút hung dữ thường ngày lúc này lại
có chút hiền từ, khiến người khác không
còn khiếp sợ như trước nữa.
“Ông…nội?”
“Thẩm Nhã, cháu qua đây.” Ông cụ
đứng dậy đi đến bên cạnh bàn trà ngồi
xuống, sau đó chỉ vào phía đối diện: “Qua
đây ngồi.”
Sự thay đổi đột ngột này khiến Thẩm
Cửu không khỏi choáng ngợp, nhưng cô
vẫn ngoan ngoãn bước tới, ngồi xuống
trước mặt ông: “Ông Dạ? Ông tìm cháu…
có chuyện gì sao?”
“Thẩm Nhã, đã gả cho Âu Thần rồi, sao
còn gọi ta là ông Dạ?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu sững sờ, lúc
trước, lúc gọi ông là ông cụ Dạ, không
phải ông không có phản ứng gì sao?
“Nên đổi gọi là ông nội.”
Thẩm Cửu vô cùng ngạc nhiên, vô thức
trợn tròn mắt, chuyện gì xảy ra vậy? Tại
sao thái độ của ông cụ Dạ đối với cô lại
thay đổi nhiều như vậy.
“Ông cụ Dạ, cháu…”
“Cháu tới nhà họ Dạ chưa được bao lâu,
nếu như có cái gì không quen có thể nói
với ông nội, hoặc cần cái gì ông nội đều
có thể giúp cháu.” Nói xong, ông cụ Dạ
đột nhiên lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng
đặt trước mặt Thẩm Cửu: “Ông biết tình
hình của nhà họ Thẩm, cháu cũng rất vất
vả, đây là tiền tiêu vặt mà ông nội cho
cháu.”
Không! Điều này quá không đúng rồi!
Thẩm Cửu đột nhiên đứng dậy, thẳng
lưng nói: “Ông nội, số tiền này cháu
không thể nhận, bây giờ cháu làm trợ lý
cho Âu Thần nên cũng có lương.”
“Ông nội biết, nhưng cái đó không được
bao nhiêu tiền? Mợ hai nhà họ Dạ không
thể để người ngoài xem thường được.”
Thẩm Cửu siết chặt vạt áo, khuôn mặt
có chút tái nhợt.
“Ông nội, ông…có chuyện muốn nói với
cháu sao?”
Ông cụ Dạ đứng dậy, vuốt râu mỉm cười
nhìn cô.
“Cháu đúng là một cô gái thông minh.
Trong lòng Thẩm Cửu lộp bộp.
Quả nhiên! Cô công bất thụ hưởng!
“Là thế này, lần trước cô bạn kia của
cháu chính là con gái của nhà họ Hàn, tên
là gì?”
Thẩm Cửu cắn môi dưới, không nói gì.
“Đó là một cô gái ngoan, Thẩm Nhã,
cháu rất thân với con bé sao?”
Thẩm Nhã, bây giờ cô là Thẩm
Nhã….Thẩm Cửu rủ mắt xuống, lo lắng
nói: “Cũng, cũng được.”
“Các cháu quen nhau như thế nào?”
Tay của Thẩm Cửu run rầy, suýt nữa lùi
về sau, nhưng lời nói của ông cụ Dạ đã
trước hành động của cô một bước.
“Nhà họ Dạ có hai đứa cháu chính là Âu
Thần và Y Viễn, Âu Thần đã kết hôn với
cháu, sau này ông không cần phải lo lắng
cho nó nữa, nhưng Y Viễn tuổi cũng
không còn nhỏ nữa, vẫn chưa tìm được cô
gái nào vừa ý, ông thấy cô gái nhà họ Hàn
kia cũng không tồi…”
Nghe đến đây, Thẩm Cửu cũng xem
như là hiểu ý của ông, hóa ra ông cụ Dạ
muốn làm mai cho Hàn Mai Linh và Dạ Y
Viễn.
Nhưng….Hàn Mai Linh sẽ thích Dạ Y
Viễn chứ? Hoặc Dạ Y Viễn sẽ thích Hàn
Mai Linh chứ? Thẩm Cửu theo bản năng
cảm thấy điều này là không thể, cô quen
Hàn Mai Linh lâu như vậy, từ trược đến giờ
Mai Linh không hề thích mẫu người như
Dạ Y Viễn.
Trước đây, lúc còn đi học, những người
Hàn Mai Linh thích đều là tiểu bá vương,
mà những học si. nh ưu tú kia, cho dù có
đẹp trai đến đâu cô cũng không thèm
nhìn đến, ngược lại luôn chạy theo mông
những tiểu bá vương trong trường học.
Mặc đu cuối cùng không theo đuổi
được.
Nhưng Thẩm Cửu biết, Dạ Y Viễn khác
biệt quá lớn với tiêu chuẩn chọn bạn đời
của Hàn Mai Linh.
“Ông nội, có lẽ…là không được.”
“Cái gì?” Đôi mắt của ông nội Dạ đột
nhiên trở nên nghiêm khắc, dọa Thẩm
Cửu phải lùi về phía sau 1 bước, khẽ giọng
giải thích: “Mai Linh cậu ấy…có bạn trai rồi
ạt”
Không có cách nào, cô chỉ có thể nói
như vậy.
“Có bạn trai rồi?” Ông cụ Dạ lúc đầu là
sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Vậy
thì sao? Bạn trai chứ không phải là chồng,
chỉ cần chưa kết hôn thì đều có cơ hội,
cháu giúp ông nội hỏi xem ý tứ của nha
đầu kia thế nào.”
Thẩm Cửu: ”….” Đã nói như vậy mà còn
không được sao? Cô cắn môi dưới: “Cháu
biết rồi, cháu sẽ hỏi thử.
“Số tiền tiêu vặt này cháu cầm lấy đi.”
Thẩm Cửu không dám nhận, nhưng ánh
mắt như điện của ông nội, xuyên qua vẩn
đục, dường như chỉ cần cô không nhận
ông cụ sẽ không tin cô sẽ giúp ông cụ.
Không thể làm gì khác, Thẩm Cửu chỉ có
thể tạm thời nhận lấy chiếc thẻ ngân
hàng, sau đó rời khỏi phòng sách.
Cô lo lắng đi lên tầng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!